Trước khi linh lực của Mị Lục bị hút cạn, Hộc Luật Yển đã buông y ra.
Không phải vì hắn bỗng dưng nảy sinh lòng thương hại, mà bởi vì bản thân hắn cũng không chống đỡ nổi nữa, liền đổ sập lên người y.
Mị Lục sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, cả người gầy yếu như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã. Dù không thể nhìn thấy, nhưng Hộc Luật Yển vẫn có thể cảm nhận được điều đó.
Khi hắn đổ xuống, y cũng không đủ sức chống đỡ sức nặng của Hộc Luật yển, cứ thế ngã lăn xuống đất theo.
Mỗi lần linh lực bị hút đi, tim y lại quặn đau đến tột cùng.
Hai lần trước y còn chưa hiểu rõ nguyên nhân, nhưng vừa rồi, y chợt nhận ra, có lẽ tất cả đều bắt nguồn từ nửa trái tim của Hộc Luật Yển mà y đang sử dụng.
Cơn đau khi nãy suýt chút nữa đã đoạt mạng y.
Mị Lục khó nhọc hít vào một hơi, hoàn toàn không còn sức để đẩy Hộc Luật Yển ra. Khi y nghiêng đầu nhìn qua, liền phát hiện hắn lại một lần nữa rơi vào hôn mê.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Mị Lục dõi theo ánh vàng rực rỡ dần bị những tán lá rậm rạp nuốt chửng. Sắc đêm đậm đặc như mực tàu nhỏ vào nước trong, từng chút, từng chút một lan rộng, nhuộm đen khoảng trời bị cành cây che khuất.
Chẳng hay chẳng biết.
Trời tối rồi.
Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng côn trùng rả rích vọng bên tai, hòa cùng âm thanh xào xạc của những tán lá rung động trong gió.
Tiết trời đầu thu chưa kịp lạnh, vẫn còn vương lại hơi nóng mùa hạ, làn gió ấm áp lướt qua mặt Mị Lục, làm trán y rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Thế nhưng, y không thể động đậy.
Ban ngày gần như bị rút cạn linh khí, dù nằm suốt một ngày trời, y cũng chỉ khôi phục được một chút ít.
Linh khí là nền tảng của tu sĩ, một khi mất đi quá nhiều, không chỉ trở thành phế nhân, mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ đến đây, Mị Lục không khỏi rùng mình.
Kèm theo đó là sự hoang mang tột độ.
Khi vừa sống lại, Mị Lục thực sự sợ hãi mười lần luân hồi trước đó. Để không lặp lại thảm kịch, y đã lập tức quyết định đi cứu Hộc Luật Yển.
Nhưng những gì diễn ra trong mấy ngày qua lại hoàn toàn khác xa tưởng tượng của y.
Y chẳng những không thay đổi được số phận, ngược lại còn khiến cuộc sống của mình trở nên bi thảm hơn.
Như vậy...
Há chẳng phải là làm trái mục đích ban đầu sao?
Y chợt nhận ra, bản thân đã bị những năm tháng dài đằng đẵng vây quanh Hộc Luật Yển trói buộc tư duy.
Y thực sự muốn chuộc tội.
Nhưng nếu ngay cả mạng mình cũng giữ không nổi, y còn lấy gì để chuộc đây?
Sau một hồi cân nhắc, Mị Lục hạ quyết tâm—phải trốn!
Nhưng thân thể y đã sớm kiệt quệ, mà khôi phục linh lực cũng chẳng phải chuyện một sớm một chiều.
Nằm nghỉ lâu như vậy, y cũng chỉ miễn cưỡng giữ được sự tỉnh táo, còn sức đâu mà đẩy Hộc Luật Yển ra, rồi thoát khỏi vùng rừng núi hoang vu này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!