Chương 5: Bỏ trốn.

"Có ai không! Mau tới đây!"

"Thiếu gia bị người ta bắt cóc rồi!"

Tiếng thét chói tai xen lẫn tiếng nức nở của Lưu Ly vang vọng giữa màn đêm tĩnh lặng.

Mị phủ vốn đã chìm vào giấc ngủ, giờ phút này bỗng chốc bừng tỉnh, từng đốm sáng vàng rực từ những ngọn nến bất ngờ thắp lên, xua tan bóng tối đặc quánh.

Tiếng bước chân rầm rập kéo tới.

Chẳng mấy chốc, sân viện nơi Mị Lục ở đã bị hộ viện bao vây kín kẽ, chẳng chừa một khe hở.

Cổ Thu đuổi theo đoàn hộ viện, vừa đến nơi đã thấy Lưu Ly hốt hoảng chạy tới chạy lui trong sân, còn Phỉ Thúy thì sắc mặt tái mét.

Sắc mặt Cổ Thu trầm xuống, giọng nặng nề: "Chuyện gì xảy ra? Lục Lục đâu?"

"Phu nhân!" Lưu Ly nước mắt giàn giụa, "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Thấy thế, Phỉ Thúy cũng vội quỳ theo.

"Thiếu gia bị một thiếu niên lạ mặt bắt đi rồi! Hắn trèo qua cửa sổ trong phòng thiếu gia, chạy thẳng về hướng Tây Bắc!" Lưu Ly vừa khóc vừa nói, "Là nô tỳ vô dụng, không thể cứu được thiếu gia..."

"Lục Lục của ta..." Một hơi nghẹn lại trong lồng ngực, Cổ Thu loạng choạng suýt ngã.

May mà nha hoàn bên cạnh nhanh tay đỡ lấy nàng.

Sau một trận trời đất đảo lộn, Cổ Thu gắng gượng giữ vững tinh thần, nhưng gương mặt nàng đã trắng bệch không còn chút huyết sắc. Nàng vịn trán, hít sâu một hơi rồi hỏi: "Đã phái người đuổi theo chưa?"

Lưu Ly nghẹn ngào đáp: "Bẩm phu nhân, Trương hộ viện đã dẫn người đuổi theo rồi ạ."

Cổ Thu nhắm mắt lại giây lát, sau đó cất giọng gọi tên một người.

Ngay tức khắc, một bóng đen lặng yên đáp xuống trước mặt nàng, toàn thân khoác hắc y, quỳ một chân dưới đất, cúi đầu cung kính: "Phu nhân."

Cổ Thu ném cho hắn một tấm lệnh bài, lạnh lùng ra lệnh: "Cầm lệnh bài này tới tìm Đại tướng quân Lâm, bảo ông ta lập tức phong tỏa cổng thành, lục soát từng nhà!"

"Rõ."

"Dù có đào ba thước đất cũng phải tìm bằng được Lục Lục về cho ta."

"Rõ."

"Còn kẻ to gan dám bắt cóc con ta..." Ánh mắt Cổ Thu trừng về phía Tây Bắc, căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Ta muốn hắn còn sống."

"Rõ."

Bóng đen vừa dứt lời, liền biến mất trong màn đêm.

Mị Lục bị Hộc Luật Yển vác trên vai, bụng ép chặt lên bờ vai gầy guộc của hắn.

Hắn quá gầy, gần như chỉ còn da bọc xương, khiến cho xương cốt sắc nhọn cấn vào bụng Mị Lục đến đau nhức.

Nhưng đó vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất.

Đáng sợ là không lâu trước đó, Hộc Luật Yển đã hút quá nhiều linh lực của y, khiến y không thể vận chuyển khí tức trong cơ thể, từng cơn choáng váng dồn dập ập đến, đánh úp lấy thần trí y.

Y không biết Hộc Luật Yển đang chạy đi đâu, chỉ cảm thấy lúc này hắn chẳng khác gì một con bò tót trong cơn điên cuồng trên đấu trường, bị một tấm vải đỏ treo lơ lửng trước mặt thu hút, lao thẳng tới mà chẳng màng đến bất cứ thứ gì khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!