Lửa của huyết chú cháy quá dữ dội, dù nơi này là trong tiềm thức của Hộc Luật Yển, nhưng với thương thế nặng nề như vậy, hắn cũng không thể tùy ý thay đổi cảnh tượng nữa.
Hắn chỉ có thể lần lượt thử kéo Mị Lục từng bước rời khỏi vùng trung tâm ngọn lửa.
Trong ngọn lửa chỉ có ánh sáng chói lóa, không có gì khác, không có khói đen, nhưng dường như có một đôi tay vô hình đang rút từng chút, từng chút dưỡng khí khỏi phổi Mị Lục.
Cảm giác nghẹt thở giống như có một tờ giấy thấm nước nhẹ nhàng phủ lên mặt y.
Mị Lục buộc phải há to miệng, cố hít lấy thêm chút dưỡng khí trong bầu không khí bỏng rát này.
Là y đang kéo chân hắn.
Nếu không có y, Hộc Luật Yển hẳn có thể đi nhanh hơn, đi xa hơn, chứ không phải liên tục bị ngọn lửa thiêu trúng, đốt cháy da thịt, tỏa ra mùi khét nồng nặc khiến người khác buồn nôn.
Cả gương mặt Mị Lục ướt đẫm nước mắt, những giọt lệ rơi vào miệng đang mở, mằn mặn, chát chúa, chầm chậm trôi xuống cổ họng.
Hương vị ấy dường như khơi dậy chút lý trí còn sót lại trong y.
"Ta... trên người ta có... Phạn Bi Chướng Y..." tiếng y yếu ớt như muỗi vo ve, chẳng rõ Hộc Luật Yển có nghe được hay không, "Nếu ta chết rồi... ngươi hãy mặc nó..."
Hơi thở của Hộc Luật Yển dồn dập nặng nề, hắn không đáp lại lời Mị Lục, tựa như không nghe thấy, hoặc có lẽ đã không còn hơi sức nào để đáp lại nữa.
Nhưng Mị Lục biết, Hộc Luật Yển thông minh như vậy, nhất định sẽ đoán được y đang nói gì.
"Không có ta... ngươi mới có thể rời khỏi nơi này..."
"Không." Hộc Luật Yển cuối cùng cũng nghiến răng nói ra vài chữ, xen lẫn hơi thở ngày càng dồn dập: "Ta không muốn."
"Hộc Luật Yển..."
"Không."
"Ngươi đừng bướng bỉnh..."
"Không."
Cuối cùng, Mị Lục không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Y hơi giận, nhưng nhiều hơn là bất lực.
Hộc Luật Yển vẫn như trước, là một đứa trẻ ngốc nghếch không chịu nghe lời.
Và hậu quả trực tiếp của việc hắn làm là sức lực cũng tiêu tan sạch sẽ. Hai tay đang giữ lấy Mị Lục trượt khỏi người y, rồi cả người hắn đổ sầm xuống, nằm đè lên y.
Chân trái của hắn đã được lấy lại từ chỗ Ngộ Khải, chỉ còn hai cánh tay vẫn là từ củ sen trắng mà ra. Dù củ sen này là hàng thượng phẩm do Mị Lục đích thân lựa chọn và nhờ người luyện chế, nhưng rốt cuộc cũng không thể chống lại ngọn lửa huyết chú do Lâm Tắc lấy chính thân mình và Long Ngâm kiếm làm tế dẫn để thiêu đốt.
Việc hai cánh tay ấy trụ được đến giờ đã là rất phi thường rồi.
Chúng vừa chạm đất, liền hóa thành hai khúc than đen, gió thổi qua, lập tức tan thành tro bụi, biến mất trong không khí bỏng rát.
Mị Lục cảm nhận được hơi thở của Hộc Luật Yển yếu dần.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ cùng tan biến tại nơi này.
Không biết có phải vì đau đớn đến cực hạn hay không, Mị Lục lại sinh ra ảo giác trong khoảnh khắc cận kề cái chết — ngọn lửa bao bọc lấy họ như bị một lực lượng vô hình nào đó cắt ra từ giữa.
Một bóng người băng qua bức tường lửa bị chẻ đôi, từ giữa ánh lửa rực rỡ đi tới.
Đôi mắt Mị Lục nhòe lệ, không nhìn rõ thân ảnh hay gương mặt người đó. Thậm chí khi bóng hình ấy xuất hiện trong tầm mắt y, nó cũng méo mó thành một bức tranh nguệch ngoạc nhiễu sóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!