Chương 47: Ngọn lửa.

Ánh sáng sáng rực bỗng chốc tối sầm lại, Mị Lục còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng đến mức buồn nôn.

Mị Lục theo phản xạ nín thở, cố gắng đè ép cơn cuộn trào trong dạ dày, quay đầu quan sát xung quanh.

Y như bước vào một rừng đào khác.

Nơi đây, hoa đào đua nhau nở rộ, thoạt nhìn như thể trời đất đều bị nhuộm thành muôn sắc hồng tươi thắm.

Cành đào không gió mà lay, lơ lửng đung đưa giữa không trung.

Nhưng cảnh sắc này chẳng có chút mỹ cảm nào, vì nó đang chìm trong mùi máu tanh đặc quánh đến muốn chết ngạt. Dưới tán cây đào, là một dòng máu sền sệt, đặc quánh như bùn.

Giữa vũng máu, mơ hồ lộ ra vài đoạn tay chân đứt lìa.

Dù Mị Lục từng vô số lần tưởng tượng cảnh tượng trong trận pháp, thì khoảnh khắc thấy cảnh này bằng mắt thật, y vẫn không nhịn được mà cúi đầu nôn khan tại chỗ.

Năm đệ tử Thái Thăng Tông theo y vào đây cũng bị cảnh tượng trước mặt doạ cho sắc mặt tái xanh. Một người không kìm được hét to:

"Đây là đâu?!"

"Chết tiệt, chúng ta sa vào trận pháp rồi!"

"Nhìn kìa!" Có người run rẩy chỉ vào đám tàn chi giữa vũng máu, trừng mắt lắp bắp:

"Đó... đó chẳng phải là tay của Ngộ Khải chân nhân sao?"

Những người khác cúi đầu nhìn kỹ, lập tức chân tay rụng rời, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.

"Đúng là..."

"Ngộ Khải chân nhân... chết rồi sao?"

Không ai trả lời câu hỏi đó, vì đáp án đã quá rõ ràng — Ngộ Khải chân nhân không chỉ chết, mà còn chết đến không thể chết hơn.

Thân thể bị xé nát thành nhiều mảnh, như tấm vải rách bị người tiện tay xé toạc rồi ném xuống đất. Cái đầu bị thiếu mất một mảnh, máu tuôn xối xả, ngấm vào đôi mắt mở trừng trừng không cam lòng.

Nét mặt của Ngộ Khải đông cứng lại ở khoảnh khắc cực độ của nỗi sợ hãi, như thể trước lúc chết đã nhìn thấy điều gì đó kinh hoàng tột độ.

Tí tách, tí tách—

Máu từ cành đào nhỏ xuống, nhỏ đúng ngay trên đầu năm người kia.

Kẻ vừa lên tiếng cứng ngắc giơ tay sờ tóc, dính một tay toàn là máu đỏ tươi.

Hắn sững người một lúc, sau đó đột ngột xoay người tính bỏ chạy.

Kết quả, vừa quay người lại, hắn đã thấy thứ gì đó khiến đồng tử co rút, nỗi sợ lan tràn như bão tố trong mắt, biểu cảm hệt như Ngộ Khải lúc chết.

"Hộc..."

Chỉ kịp thốt ra một chữ, ánh sáng chợt lóe lên trong tầm mắt, âm thanh "phụt" sắc gọn vang lên bên tai.

Đầu hắn lìa khỏi cổ, rơi xuống mặt đất nhuốm máu, lăn lông lốc hai vòng rồi dừng lại bên chân người đứng cạnh.

Người kia bị máu bắn đầy mặt, não còn chưa kịp phản ứng, đứng ngây ra như tượng, không kịp làm gì cả.

Tới khi ánh mắt hắn chạm đúng vào cặp mắt chưa nhắm của chiếc đầu bên chân, hắn mới bàng hoàng nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

"Á—!" Hắn hét lên giận dữ và sợ hãi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!