Chương 46: Trận pháp.

Sau khi rút ra bài học từ Minh Đức Nghĩa và Tề Vọng Thiên, Lâm Tắc không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tiễn Yến Phong rời đi xong, hắn cùng người của ba đại tông môn còn lại thương nghị suốt một đêm.

Cuối cùng, bọn họ quyết định tạm thời không đem chuyện này tiết lộ ra ngoài. Trước tiên cứ thăm dò Hộc Luật Yển đã, sau đó mới quyết định có nên kể lại mọi chuyện cho Hộc Luật Hạnh hay không.

Lâm Tắc đã sớm dự đoán được sự đồng thuận của ba người còn lại.

Ngộ Khải của Huyền Vân Kiếm Phái cũng giống như hắn, đều là kẻ được lợi trong vụ việc liên quan đến Hộc Luật Yển: hắn thì lấy được đôi mắt của Hộc Luật Yển, còn Ngộ Khải thì đoạt được chân trái của hắn.

Chuyện ấy từng khiến tu chân giới chấn động không nhỏ, đồng thời cũng khiến những kẻ thu lợi như bọn họ kết thêm không ít thù oán.

Những kẻ đó tuy không dám động tới Thái Thăng Tông, nhưng không có nghĩa là cũng không dám ra tay với Huyền Vân Kiếm Phái. Dù gì ngay cả đại đệ tử của Vân Yên Giáo là Thôi Ức Sương cũng dám trèo đầu cưỡi cổ Huyền Vân Kiếm Phái mà châm chọc mỉa mai.

Trong ba người, Ngộ Khải có lẽ là kẻ gấp gáp muốn xử lý chuyện này nhất.

Còn Thôi Ức Sương của Vân Yên Giáo thì chẳng hề xem Hộc Luật Yển ra gì, ả đơn thuần là nhắm vào Mị Lục.

Chỉ cần bắt được chứng cứ cho thấy Mị Lục cùng Hộc Luật Yển đồng hành, rất có thể sẽ ép được nhà họ Mị nôn ra nửa trái tim đã nuốt xuống, giao cho Thiếu Giáo chủ của Vân Yên Giáo sử dụng.

Còn về Thiên Mệnh Sơn...

Thật ra, từ sau khi nghe được cái tin đồn ô uế chẳng ai lọt tai nổi phát ra từ Thiên Mệnh Sơn năm ngoái, Lâm Tắc đã chẳng còn mấy thiện cảm với bọn họ, thậm chí bây giờ đã bắt đầu thấy ghét.

Chỉ là, Thiên Mệnh Sơn vẫn còn sức mạnh đáng gờm, hơn nữa chưởng môn Thiên Mệnh Sơn lại là bằng hữu mấy chục năm với hắn, từ lâu đã trở thành người phụ tá đắc lực. Mối quan hệ gắn bó mật thiết như keo sơn ấy không phải nói bỏ là bỏ được.

Vì vậy dù chuyện của Thiên Mệnh Sơn chẳng dính dáng mấy tới Hộc Luật Yển, Lâm Tắc vẫn gọi Thu Bắc tới.

Thu Bắc là đệ tử duy nhất dưới trướng chưởng môn Thiên Mệnh Sơn, tính tình trầm ổn, làm việc đâu ra đó, là một cánh tay đắc lực rất đáng tin cậy.

Điều quan trọng nhất là Thu Bắc rất kín miệng, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Mà Lâm Tắc lựa chọn giấu giếm Hộc Luật Hạnh, tự mình xử lý chuyện Hộc Luật Yển, đương nhiên cũng là vì hắn có toan tính riêng——

Tất cả mọi chuyện, hắn đều đã nghe từ miệng Yến Phong.

Bao gồm cả việc Dược Tông Đường từng lén giam giữ Hộc Luật Yển, và chuyện Dược Tông Đường tìm cách bắt người về sau khi Hộc Luật Yển bị nhà Hôc Luật ném xuống vực sâu Hàn Thổ. Cùng với hàng loạt những bí mật kỳ dị xoay quanh thân thể Hộc Luật Yển.

Tới lúc đó hắn mới hiểu ra — cái gọi là "dược dẫn" không chỉ dùng trong tế lễ, mà bản thân Hộc Luật Yển chính là một loại "dược dẫn" độc nhất vô nhị trong toàn bộ tu chân giới, vô cùng quý giá.

Nghĩ đến đây, ánh sáng điên cuồng và phấn khích trong mắt Lâm Tắc hoàn toàn không thể che giấu.

Thì ra là vậy.

Chẳng trách thể chất người nhà họ Hộc Luật đặc biệt, nhưng phải qua hàng trăm hàng ngàn năm mới xuất hiện được một cá thể đặc biệt nhất như Hộc Luật Yển.

Giờ nhìn lại, Hộc Luật Yển nào chỉ là đặc biệt, phải gọi là món quà trời ban mới đúng.

Trời cao vì thấy tu sĩ trong tu chân giới quá nhiều, tiêu hao linh khí quá mức, cung không đủ cầu, yêu thú nổi loạn khắp nơi, nên mới giáng xuống một bảo vật như thế.

Có được Hộc Luật Yển, còn sợ sau này không thể tu đến Đại Thừa kỳ hay sao?

Chỉ sợ tu luyện quá nhanh, lại khiến người ta nghi ngờ.

Càng nghĩ Lâm Tắc càng thấy lòng ngọt như mía lùi, kích động tới mức đêm ngủ cũng không yên. Mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu đều hiện lên hình ảnh đứa trẻ kia nằm giữa tế đàn, máu me đầm đìa.

Hắn vẫn là người, cũng có chột dạ và áy náy.

Nhưng cái sự chột dạ ấy chẳng kéo dài bao lâu, liền bị khát vọng tương lai và kỳ vọng rực rỡ lấn át.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!