Chương 45: Đôi mắt.

Yến Phong trở về phòng mình, đưa tay sờ cổ, chỉ thấy một bàn tay đầy mồ hôi và mái tóc ướt sũng.

Hắn còn chưa kịp cởi giày tất hay áo khoác ngoài, đã kiệt sức đổ người xuống giường.

Vừa nhắm mắt lại, trong màn đêm đen đặc liền dần hiện lên gương mặt nửa cười nửa không của tân đường chủ, cùng biểu cảm vi diệu khi đối phương cúi đầu nhìn vào ống khói.

Y... có phát hiện ra gì không?

Không!

Không thể dễ dàng đến thế.

Ống khói và khói độc đều là hắn tự mình chế tạo, chưa từng đưa cho ai xem qua. Huống chi tân đường chủ vốn không phải người của Dược Tông Đường, làm sao có thể dễ dàng nhận ra được sản phẩm của hắn?

Thế nhưng dù tự nhủ như vậy, lòng Yến Phong vẫn thấp thỏm bất an.

Hắn biết hành động tối nay của mình chắc chắn đã khiến tân đường chủ sinh nghi. Việc đường chủ không ra tay với hắn, có lẽ là do còn e ngại việc Hộc Luật Yển chưa tỉnh lại.

Nếu đã như vậy, có lẽ hắn nên ra tay trước để chiếm thế chủ động?

Ban đầu Yến Phong rất e ngại pháp khí trên người đối phương, nhưng nếu cứ tiếp tục do dự, chưa biết chừng hắn sẽ biến thành cá nằm trên thớt, mặc người ta xẻ thịt.

Đã vậy thì chi bằng liều một phen!

Nghĩ đến đây, những nghi hoặc đã giày vò Yến Phong suốt bao ngày lại lần nữa trồi lên — tân đường chủ rốt cuộc là ai?

Hộc Luật Yển đơn độc, trong mấy năm bôn ba lưu lạc bên ngoài thậm chí còn chẳng có lấy một người bạn đồng hành, vậy làm sao hắn lại quen được một người như thế?

Trong khoảnh khắc loé sáng như sấm giật, Yến Phong bỗng nhớ tới chuyện khi trước, lúc trong tông phái phái người ra ngoài tìm kiếm Hộc Luật Yển, tiện thể cũng đang tìm một kẻ từng đồng hành với hắn.

Người đó tên là gì nhỉ?

Mị...

Lục...

Đúng rồi!

Chính là Mị Lục!

Nếu hắn không nhớ lầm, thì hình như từng nghe người trong tông nhắc qua: người tên Mị Lục đó có vài mối liên hệ với một trong Tứ đại thế gia — Mị gia.

Không biết liệu đây có phải là một manh mối quan trọng không.

Yến Phong nghĩ rất lâu, nghĩ đến nỗi đầu đau như búa bổ, cuối cùng đành nằm xuống nghỉ ngơi cho khuây khoả.

Ngay khi hắn sắp sửa thiếp đi, thì bất chợt vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.

Yến Phong giật nảy mình, cơn buồn ngủ tan biến trong nháy mắt. Hắn bật dậy khỏi giường như một cái lò xo, vớ lấy con dao găm giấu dưới gối, mắt mở to nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

"Ai đó?!"

"Yến Phong sư huynh." Bên ngoài vang lên một giọng nữ run rẩy, "Là muội, Tỉnh Lan."

Yến Phong nghĩ một lúc mới nhớ ra Tỉnh Lan là ai — thì ra là tiểu sư muội sống sót sau thảm hoạ, hiện được tân đường chủ sắp xếp đến quét dọn quanh khu vực viện của Hộc Luật Yển.

Tuy gọi là "tiểu sư muội", kỳ thực cũng chỉ là một trong số những người mới bái nhập Dược Tông Đường chưa đến nửa năm mà thôi. Dù là trước kia hay bây giờ, Yến Phong cũng chưa từng liếc mắt đến những kẻ mới này.

Cho nên, một đệ tử mới như vậy, nửa đêm nửa hôm lại tìm hắn làm gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!