Chương 44: Khói độc.

Hộp cao dược ấy có dược tính cực kỳ mãnh liệt, tốc độ phát huy tác dụng cũng chẳng thua kém gì Vạn Dũ Cao thật sự. Khi nãy, gần như ngay khoảnh khắc Yến Phong bôi lên, thuốc đã bắt đầu phát tác.

Có điều, thuốc k. ích tình do Dược Tông Đường nghiên cứu ra, sao có thể so với mấy loại rẻ tiền bày bán ngoài thị trường? Những thứ ngoài kia đa phần chỉ để hỗ trợ khi mây mưa ân ái, còn hộp thuốc này—thứ mà Dược Tông Đường tự tay nghiên cứu ra—đa phần lại được dùng trong tình huống... đơn phương tra tấn.

Chính vì thế, ngoài dược tính cực mạnh, hộp cao dán kia còn có thêm một công dụng—giống như Vạn Dũ Cao: cầm máu, chữa thương.

Dù sao thì, trong những chuyện kiểu đó, làm sao có thể không đổ máu?

Nghĩ tới đây, trong lòng Yến Phong lập tức dâng lên kh*** c*m trả thù đầy thỏa mãn.

Bất kể Mị Lục có tin hay không tin lời hắn nói, chỉ cần y đã lấy hộp cao dán ấy đi, thì sớm muộn cũng sẽ có ngày cần dùng đến. Mà bất kể y dùng trong tình huống nào, kết cục nhận được chắc chắn cũng không phải điều Mị Lục mong muốn.

Hừ!

Một kẻ chỉ mới Trúc Cơ kỳ mà cũng dám vênh váo ngồi lên ghế đường chủ của Dược Tông Đường, không thấy mông mình bị đệm sắt đâm cho rát chắc?

Không có Hộc Luật Yển chống lưng, cái gọi là tân đường chủ kia chẳng là gì cả.

Yến Phong nghiến chặt răng, rất nhanh liền cảm thấy vị máu lan đầy khoang miệng.

Hắn không dám trì hoãn, vội vã moi từ túi Bách Cẩm ra hai viên giải dược, nuốt xuống rồi lập tức ngồi xếp bằng, nhắm mắt vận công.

Dược hoàn này không phải thuốc giải thực sự của hộp cao dán kia, nó chỉ có tác dụng tạm thời trì hoãn hiệu lực của thuốc, kéo dài thời gian để hắn có thể ép dược ra ngoài bằng công pháp.

Mà quá trình này, không cần nói cũng biết là gian nan đến mức nào.

Chỉ một lát sau, cả khuôn mặt Yến Phong đã đỏ rực, toàn thân ướt đẫm như thể vừa bị người ta vớt từ trong nước ra.

Nhưng hắn không hề hối hận.

"Tân đường chủ à tân đường chủ, ta vì khiến ngươi tin tưởng mà hy sinh đến mức này, ngươi nhất định phải tận dụng cho tốt cái hộp thuốc kia đấy."

Nghĩ đến đây, trong lòng Yến Phong mơ hồ dâng lên một chút chờ mong.

Ở một nơi khác.

Mị Lục đã ngồi bên giường Hộc Luật Yển một lúc lâu, thấy hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, y dứt khoát ngồi xuống tĩnh tọa tu luyện ngay bên cạnh.

Một buổi chiều cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Đến khi Mị Lục mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã sẩm tối từ lúc nào chẳng hay.

Kết giới Dược Tông Đường đã hoàn toàn che khuất cảnh vật bên ngoài, y không biết ngoài kia có còn đang rơi trận tuyết lông ngỗng dày đặc không, chỉ thấy mặt trời ảo ảnh của mùa xuân lơ lửng trong kết giới.

Y lẩm nhẩm tính toán thời gian, mới phát hiện Tết đã gần kề.

Không ngờ mình đã rời nhà lâu đến thế.

Dù là trước khi xuyên sách hay sau khi xuyên sách, đây cũng là lần đầu tiên Mị Lục đón Tết ở một nơi không phải nhà, và cũng là lần đầu tiên y đón năm mới cùng những người không phải thân nhân ruột thịt.

Trước kia y vốn là một đứa trẻ ốm yếu, có rời giường cũng chẳng đi được quá xa, thậm chí có lúc cha mẹ y còn phải sắp xếp một y tu đi theo từng bước không rời.

Giờ nghĩ lại, những ngày tháng ấy dường như đã bị nhét vào sâu trong ký ức, không cố ý nhớ thì khó mà hiện về.

Nhưng giờ nhớ lại... cũng chẳng thấy gì đặc biệt.

Chỉ là do cần thiết cho tuyến truyện mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!