Y bảo Yến Phong dẫn y tới kho chứa dược liệu của Dược Tông Đường.
Không ngờ lối vào lại nằm ngay trong thư phòng của Minh Đức Nghĩa – Yến Phong lục lọi tìm kiếm giữa đống đổ nát, gõ gõ đập đập mất một lúc mới tìm ra được lối vào.
Không ngờ sau khi bước vào, bên trong lại là một không gian hoàn toàn khác.
"Đường chủ đời trước đã bày một trận truyền tống ở đây. Dù vừa rồi chúng ta bước vào từ thư phòng của đường chủ đời trước, nhưng thực chất lúc này đã ở lưng chừng sườn núi sau rồi." Yến Phong cầm theo một viên dạ minh châu, vừa dẫn đường vừa giải thích cho người đi sau.
Mị Lục đáp: "Đường chủ đời trước các người đúng là cẩn trọng thật."
"Cũng phải thôi, lòng người khó đoán. Nếu không cẩn thận, có khi bị người ta bán đi cũng chẳng hay." Yến Phong thuận miệng đáp, nhưng vừa dứt lời, sắc mặt hắn đột nhiên đông cứng, như sực nhớ ra điều gì.
Mị Lục đi phía sau, tất nhiên nhận ra nét mặt của hắn trong ánh sáng nhàn nhạt từ dạ minh châu. Y hỏi: "Sao vậy?"
"Không, không có gì." Yến Phong vội lắc đầu.
Mị Lục ồ khẽ một tiếng, không hỏi thêm.
Nhưng nếu lúc ấy y để ý kỹ, hẳn sẽ thấy trán Yến Phong đang rịn đầy mồ hôi lạnh, trong mắt hiện rõ nỗi sợ hãi dày đặc.
Một câu lỡ lời lại khiến chính hắn thức tỉnh.
Ban đầu hắn vẫn cho rằng Hộc Luật Yển vì tình nghĩa xưa cũ mới tha hắn một mạng, nhưng giờ nghĩ lại – khả năng này thấp đến thảm thương.
Hộc Luật Yển chưa bao giờ là người thiếu cảnh giác. Hắn chỉ vì tin vào tình nghĩa suốt bao năm, mới có thể không chút do dự mà rời đi cùng hắn hai năm trước.
Hộc Luật Yển hận hắn sâu đến mức nào, hắn rõ hơn ai hết.
Huống chi hiện tại Hộc Luật Yển đã hoàn toàn không còn chút dấu vết nào của quá khứ. Chỉ cần nhìn chuyện hắn để mặc bọn rối xác khô giết sạch người của Dược Tông Đường là đủ hiểu – Hộc Luật Yển tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.
Vậy thì, việc giữ hắn lại, e là còn mục đích khác.
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh sau lưng Yến Phong tuôn như mưa, hắn bất giác hối hận vì đã không nhân lúc cả Hộc Luật Yển và Mị Lục cùng hôn mê mà ra tay g**t ch*t cả hai.
Tu vi của hắn chẳng cao, pháp khí tích lũy không nhiều, đến một món bản mệnh pháp khí cũng không có. Nếu phải đối đầu trực diện với Hộc Luật Yển thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Hắn sợ những con rối xác khô kia đến mức không dám manh động dù là lúc hai người hôn mê bất tỉnh.
Có lẽ những kẻ khác cũng vì sợ như hắn.
Nhưng hiện tại Hộc Luật Yển vẫn còn đang hôn mê, có khi đây là cơ hội ra tay tốt nhất.
Yến Phong siết chặt nắm đấm, đã hạ quyết tâm, ánh mắt hắn dần trở nên kiên định.
Việc này không thể chậm trễ, tốt nhất nên động thủ ngay trong hôm nay.
Còn về tân đường chủ chiếm lấy vị trí kia...
Yến Phong suy nghĩ một lát, vẫn quyết định tạm thời không đánh rắn động cỏ. Dù Mị Lục chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng ai biết được trong túi Càn Khôn của y cất giấu bao nhiêu bảo vật? Làm việc cẩn trọng vẫn hơn.
Nếu Hộc Luật Yển chết rồi, chẳng lẽ lại sợ không xử lý nổi một kẻ Trúc Cơ kỳ?
"Yến Phong?"
Giọng của Mị Lục kéo hắn về thực tại.
Yến Phong hoàn hồn, thấy Mị Lục đang đứng trước một giá thuốc đầy ắp, trong tay cầm một hộp thuốc nhỏ. Nhưng y không mở ra, chỉ lật qua lật lại ngắm hoa văn khắc bên ngoài hộp.
"Đường chủ." Yến Phong vội đi đến, liếc nhìn hộp thuốc rồi vươn tay ra đón lấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!