Chương 42: Quá khứ.

Mị Lục thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội, nhưng ánh mắt y vẫn không rời khỏi Hộc Luật Yển dù chỉ một khắc.

Chỉ thấy ánh mắt Hộc Luật Yển đen láy, vẻ ngơ ngác trên gương mặt đã dần ngấm vào tận đáy mắt.

Mị Lục phải cố lắm mới ổn định được hơi thở, y vươn tay về phía Hộc Luật Yển:

"Qua đây, đến chỗ ta."

Thế nhưng Hộc Luật Yển không hề phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn Mị Lục, rồi hơi nghiêng đầu, như đang cố lục tìm trong trí nhớ một hình ảnh quen thuộc nào đó của Mị Lục.

Tiếc thay, cuối cùng y chẳng tìm được gì cả.

"Hộc Luật Yển, ngươi cứ qua đây trước đã." Mị Lục vội vàng đưa tay ra thêm chút nữa, sốt ruột giải thích: "Chúng ta rơi vào một trận pháp do Dược Tông Đường bày ra rồi. Ngươi không thể đi theo bà ấy, nếu không sẽ càng lún càng sâu, mãi mãi không thể thoát ra!"

Cuối cùng Hộc Luật Yển cũng có phản ứng, hắn há miệng, dùng giọng non nớt hỏi:

"Trận pháp gì cơ?"

"Đó là một trận pháp có thể tạo ra ảo ảnh, nó sẽ rút ra ký ức của ngươi, biến thành những người và sự việc ngươi ấn tượng sâu sắc nhất. Nếu ngươi bị mê hoặc bởi ảo ảnh ấy, ngươi sẽ bị cuốn vào mãi mãi, cho đến khi chết trong trận pháp này." Mị Lục cố hạ thấp giọng, dịu dàng khuyên nhủ:

"Đừng tin vào ảo ảnh. Qua đây, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này."

Hộc Luật Yển nhìn chằm chằm vào Mị Lục:

"Ngươi là ai?"

"Ta là..." Mị Lục ngập ngừng, rồi lặng thinh.

Y muốn nói mình là bằng hữu của Hộc Luật Yển, nhưng lời đến miệng lại nghẹn lại, bởi y không chắc mối quan hệ giữa hai người có thể gọi là "bằng hữu" hay không. Có lẽ... Hộc Luật Yển chưa từng xem y là bạn.

Sau một hồi im lặng, Mị Lục đành đổi lời:

"Ta tên Mị Lục, là người mà ngươi quen biết."

"Mị... Lục..." Hộc Luật Yển lặp lại cái tên ấy, trong mắt chợt lóe lên tia tỉnh táo. Hắn lắp bắp gọi:

"Mị Lục."

"Ta ở đây!" Mị Lục chớp thời cơ, vẫy tay:

"Mau lại đây!"

Hộc Luật Yển lập tức rút tay ra khỏi tay người phụ nữ kia, cất bước về phía Mị Lục.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, người phụ nữ đột ngột giữ chặt lấy vai hắn, cúi đầu, nhẹ giọng hỏi:

"Tiểu Yển muốn đi rồi sao? Tiểu Yển không muốn ở bên mẹ nữa à?"

Thân hình nhỏ nhắn của Hộc Luật Yển khựng lại, hắn chần chừ trong ánh mắt của nàng:

"Mẹ ơi, con..."

Người phụ nữ u sầu nói:

"Tiểu Yển không cần mẹ nữa sao?"

"Không!" Hộc Luật Yển vội vàng lắc đầu như trống bỏi, hoảng hốt giải thích:

"Con không có không cần mẹ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!