Chương 41: Ảo cảnh.

Y đang định kể việc ấy cho Hộc Luật Yển thì lại nghe hắn chậm rãi nói: "Ngươi quan sát xem quanh đây có gì không đúng."

Mị Lục thành thật đáp: "Hình như có chút thay đổi."

"Là thay đổi gì?"

Y ngẫm nghĩ một hồi, nhưng lại nhất thời không sao trả lời nổi câu hỏi của Hộc Luật Yển.

Khung cảnh xung quanh thoạt nhìn không hề thay đổi, thế nhưng lại luôn có cảm giác khác với ban nãy, nếu buộc phải nói ra, thì chính là — quá yên tĩnh.

Dù hiện giờ trong Dược Tông Đường không còn mấy người, ra ngoài cũng hiếm khi nghe thấy âm thanh nào, nhưng mấy ngày qua y đã sống ở đây, chưa từng thấy nơi này tĩnh mịch đến nhường này, như thể ngay cả tiếng chim hót, tiếng côn trùng rì rầm cũng đều biến mất không còn.

"Ngươi có cảm thấy... quanh đây yên tĩnh đến đáng sợ không?" Mị Lục nhíu mày đầy bất an, "Ta nhớ không lâu trước vẫn còn nghe thấy một vài âm thanh lạ, nhưng giờ lại chẳng có tiếng gì cả."

Hộc Luật Yển không đáp.

Mị Lục bước lên vài bước, bỗng chốc cảm thấy có gì đó bất ổn, liền gọi to: "Hộc Luật Yển?"

Hắn quay lưng về phía y, không hề có ý định ngoảnh đầu lại.

Mị Lục không trông thấy vẻ mặt hắn, cũng chẳng biết hắn đang nghĩ gì.

"Hộc Luật Yển!" Y buộc phải tăng tốc, "Ngươi nghe thấy ta nói gì không?"

— Không đúng!

Rõ ràng vừa rồi Hộc Luật Yển còn quay đầu lại nhìn y, cớ sao chỉ trong chớp mắt, lại quay lưng về phía y thế này?

Cho dù hắn quay đầu lại lần nữa thì cũng kỳ lạ!

Ánh mắt y luôn dõi theo hắn, tuyệt đối không thể nào không nhìn thấy động tác ấy!

Một nỗi hoảng loạn dâng trào trong tim, Mị Lục như một con chim nhỏ hoảng hốt, bước chân càng lúc càng nhanh, sau cùng gần như chạy vội về phía Hộc Luật Yển.

Nhưng không biết vì sao, bất kể y chạy nhanh bao nhiêu, chạy bao lâu, khoảng cách giữa y và Hộc Luật Yển vẫn không hề thu hẹp.

Y cứ thế chăm chú nhìn theo bóng lưng hắn, mà chẳng hề nhận ra cảnh vật xung quanh đang biến đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tới khi kịp nhận ra, y đã xông thẳng vào một màn sương trắng dày đặc.

Vừa chớp mắt, bóng dáng Hộc Luật Yển phía trước cũng biến mất tăm.

"Hộc Luật Yển! Ngươi đang ở đâu?" Mị Lục hệt như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ bứt rứt không yên, điên cuồng gọi tên hắn, "Hộc Luật Yển!"

Nhưng từng tiếng gọi của y đều như đá chìm đáy biển.

Hộc Luật Yển không dám tiến thêm bước nào nữa, đành dừng lại tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt căng thẳng nhìn quanh.

Không ngờ màn sương kia càng lúc càng dày đặc, tầm nhìn dần thu hẹp lại chỉ còn khoảng cách một cánh tay.

Ngoại trừ sương mù, y chẳng còn thấy gì khác.

Mị Lục dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh rịn trên trán, cố ép bản thân bình tĩnh lại.

Giờ trong Dược Tông Đường cộng tất cả cũng chưa tới mười người, các trưởng lão có tu vi cao đều chết dưới nanh vuốt lũ xác chết mà Hộc Luật Yển thả ra, kẻ còn lại cũng bị dọa đến như xác sống, chẳng có chút sức phản kháng nào.

Khó khăn lắm mới có ba kẻ như Tề Vọng Thiên đến tiếp ứng, kết quả cũng chết chẳng thể chết hơn.

Vậy nên dị tượng lần này chắc chắn không phải do người gây ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!