Chương 40: Đôi tai.

Sau khi Mị Lục nói xong, sắc mặt của Tề Vọng Thiên lập tức thay đổi hoàn toàn.

Không nghi ngờ gì nữa—chuyện này là nghịch lân không thể đụng vào trên người hắn, thậm chí còn xếp trước cả con trai hắn là Tề Hằng.

"Ngươi là ai?" Trường kiếm trong tay Tề Vọng Thiên run lên dữ dội, hắn trợn to hai mắt, giọng nói lạnh như băng tuyết: "Vì sao ngươi lại có sách của Minh Đức Nghĩa?"

Mị Lục liếc nhìn thanh kiếm trong tay hắn, sau đó thu ánh mắt về, bình thản nói:

"Ta có thể biết ngọn nguồn của chuyện này không? Theo ta được biết, bất luận là Dược Tông Đường hay Linh Đan Tông đều không có qua lại nhiều với Hộc Luật gia. Là Hộc Luật gia nợ các ngươi một cái ân tình, hay có nhược điểm gì bị các ngươi nắm trong tay?"

Vừa dứt lời, Tề Vọng Thiên lập tức nổi trận lôi đình, như thể bị giẫm trúng đuôi, sát khí bùng nổ như sấm sét.

Hắn rút kiếm lao về phía Mị Lục.

Lưỡi kiếm rạch không khí, kéo theo một trận gió rít.

Cùng theo đó là giọng nói nghiến răng nghiến lợi:

"Chỉ dựa vào một tên tiểu tử Trúc Cơ kỳ vô dụng như ngươi mà cũng dám đặt câu hỏi với ta, Tề Vọng Thiên? Thật là vô lễ!"

Tốc độ nói của Tề Vọng Thiên đã nhanh, nhưng tốc độ ra tay của hắn còn nhanh hơn.

Ngay trước khi lời dứt, mũi kiếm của hắn đã chạm tới ngực Mị Lục—người còn chưa kịp tránh. Nhưng ngay lúc ấy, một âm thanh "choang!" giòn tan vang lên, một lực vô hình đánh bật mũi kiếm ra ngoài.

Thân kiếm rung lên như rắn nước, suýt nữa văng khỏi tay.

Hắn vội vàng nắm chặt chuôi kiếm, nhưng rồi ngay sau đó, hắn kinh hoảng phát hiện ra: linh lực bám trên thân kiếm như hóa thành một con rắn độc, há cái miệng đẫm máu mà cắn ngược lại vào tay hắn.

Dấu hiệu bị phản phệ!

Tề Vọng Thiên lảo đảo lùi lại mấy bước, được hai thuộc hạ đỡ lấy mới không ngã sấp xuống.

Hắn ôm lấy ngực đang đau nhói, lập tức nôn ra một ngụm máu đỏ tươi.

"Chưởng môn!"

"Chưởng môn, ngài sao vậy?!"

Không để tâm đến máu vẫn còn đang chảy ra bên mép, Tề Vọng Thiên kinh hoàng nhìn Mị Lục:

"Cái đó... đó là..."

Một thuộc hạ trầm giọng tiếp lời: "Phạn Bi Chướng Y."

Người còn lại cũng kinh ngạc không thôi: "Tại sao hắn lại có Phạn Bi Chướng Y của Minh Đức Nghĩa?"

Phạn Bi Chướng Y là một pháp khí phòng ngự, nhưng nó không chỉ đơn giản là dùng để phòng thủ.

Nó có thể đỡ mọi thương tổn từ bên ngoài, đồng thời chuyển hoá linh lực tấn công của đối phương thành lực phản công của bản thân, thậm chí còn nuốt lấy linh lực của đối phương khiến đối phương bị phản phệ.

Tuy cực kỳ lợi hại, nhưng mức tiêu hao của nó cũng không hề nhỏ. Một bộ Phạn Bi Chướng Y chỉ có thể sử dụng hai đến ba lần, mà để luyện ra một bộ như vậy phải mất trăm năm công sức, tiêu hao tài lực vật lực khó mà tưởng tượng nổi.

Minh Đức Nghĩa quý nó như mạng, nếu không phải đến lúc sinh tử sẽ tuyệt đối không mang ra dùng.

Dĩ nhiên, điều mà đám người Tề Vọng Thiên không biết là—

Khi đến lúc sinh tử thật sự, Minh Đức Nghĩa lại chẳng còn kịp lấy ra nữa.

Bọn họ chỉ biết rằng, pháp khí mà Minh Đức Nghĩa coi như sinh mệnh, vậy mà lại đang được mặc trên người một kẻ thanh niên xa lạ mà bọn họ chưa từng gặp qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!