Thuyền bay vừa cất cánh, Mị Lục liền trông thấy mấy gã đàn ông trung niên cao lớn từ trong bụi cỏ chui ra. Dường như chúng nhận ra điều gì đó, đang ngó ngang ngó dọc mà tìm kiếm.
Mị Lục thấy y phục trên người bọn chúng có chút quen mắt, nhưng trong chốc lát vẫn chưa thể nhớ ra thân phận của họ.
Có điều, tán tu đã nói những kẻ này không có ý tốt, hơn nữa vực sâu Hàn Thổ cũng chẳng phải nơi cất giấu bảo vật kỳ trân. Ngoại trừ đệ tử các môn phái xuống đây rèn luyện, căn bản không ai muốn đến chỗ này.
Nói cách khác—
Những kẻ đó rất có thể mang chung mục đích với Mị Lục.
Chúng đến đây vì Hộc Luật Yển.
Mị Lục nhíu chặt mày, định hỏi tán tu thì chợt nghe hắn nói: "Bọn họ là đệ tử của Dược Tông Đường."
"Dược Tông Đường?" Mị Lục kinh ngạc. "Người của Dược Tông Đường sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải bọn họ ở tận bên huyện Cửu Dao sao?"
Giữa huyện Cửu Dao và huyện Ngạc Thành là một dải đồng bằng rộng lớn, nước giếng không phạm nước sông. Nếu không có chuyện chuyên lớn, hai bên tuyệt đối sẽ không bước chân vào địa phận của nhau.
Hơn nữa—
Dược Tông Đường...
Mị Lục nghiền ngẫm ba chữ này.
Chẳng mấy chốc, y nhớ ra.
Ở những kiếp trước, sau khi y chết đi, bị trói buộc quanh Hộc Luật Yển, tận mắt nhìn hắn diệt môn tông phái đầu tiên—Dược Tông Đường.
Đường chủ của Dược Tông Đường dù danh nghĩa là chính phái, nhưng lại bí mật tu luyện tà thuật trong bóng tối, chuyên dùng xác khô để luyện chế con rối. Cuối cùng, hắn tẩu hỏa nhập ma, bị chính đám con rối ấy phản phệ, cổ bị cắn đến mức chỉ còn một lớp da mỏng manh dính lại, từ đó mất đi khả năng nói chuyện.
Chính hắn là kẻ đã lấy đi lưỡi của Hộc Luật Yển.
Nhưng Dược Tông Đường và Hộc Luật gia vốn chẳng mấy khi qua lại, không biết là ai đứng giữa làm cầu nối.
Càng nghĩ, chân mày Mị Lục càng nhíu chặt.
Tán tu nắm bánh lái, liếc nhìn Hộc Luật Yển đang nằm trên chiếc giường nhỏ, chậm rãi đáp: "Đệ tử của Dược Tông Đường không ngại đường xa vượt núi băng sông, đương nhiên chẳng phải để ngắm cảnh. Ngoài người huynh đệ này của ngươi ra, thử hỏi còn có thứ gì ở vực sâu Hàn Thổ đủ hấp dẫn bọn chúng?"
Mị Lục không đáp.
Những điều tán tu nói cũng chính là suy nghĩ trong lòng y.
Tán tu nhìn về phía trước, cất giọng bình thản: "Nhưng ngươi cứ yên tâm, vừa rồi bọn chúng chưa phát hiện ra chúng ta."
Dừng lại một chút, hắn lại tiếp: "Chỉ e sau khi nhận ra người huynh đệ này của ngươi đã bị cứu đi, chúng sẽ nhanh chóng lần theo dấu vết mà đuổi theo. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị đối sách trước đi."
"Ta hiểu." Mị Lục gật đầu, nghiêm túc nói: "Đa tạ đại ca đã nhắc nhở."
Tán tu hừ nhẹ một tiếng, chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Lục công tử, đừng trách ta lắm lời. Dù sao ta cũng nhận linh thạch của ngươi, có vài lời nên nói trước với ngươi một tiếng."
Mị Lục nhìn hắn: "Đại ca cứ nói."
Ánh mắt tán tu dừng lại trên người Hộc Luật Yển, giọng điệu nghiêm trọng: "Nhìn vào cách hành động của Dược Tông Đường, người huynh đệ này của ngươi rất có khả năng không phải kẻ tầm thường. Ngươi cứu hắn, cũng chính là ôm luôn cả một đống phiền phức của hắn vào người. Ngươi thật sự đã nghĩ kỹ chưa?"
Mị Lục thuận theo ánh mắt tán tu, nhìn về phía Hộc Luật Yển.
Chẳng biết từ bao giờ, Hộc Luật Yển vốn đang hôn mê kia đã tỉnh lại.
Hộc Luật Yển mở ra hốc mắt đen kịt trống rỗng, đầu không lệch đi dù chỉ một ly, đối diện thẳng với vị trí của Mị Lục, khuôn mặt hắn phảng phất nét mơ hồ khó hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!