Tề Vọng Thiên xưa nay vẫn kiêng dè Minh Đức Nghĩa. Dù con trai đang bị đối phương giữ làm con tin, hắn cũng không dám đơn thương độc mã tiến vào Dược Tông Đường.
Nhưng hiện tại tình hình trong Linh Đan Tông không mấy khả quan. Nếu mấy lão già kia biết Tề Hằng bị Minh Đức Nghĩa bắt giữ, e rằng sẽ nhân cơ hội mượn danh hắn để gây chuyện, mà hắn thì vốn đã không vững gốc trong tông môn, sợ rằng sau chuyện này, lòng người càng thêm chia rẽ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tề Vọng Thiên chỉ dám mang theo hai thuộc h* th*n tín.
Vào thời điểm nhạy cảm thế này, hắn vẫn chưa muốn trở mặt với Minh Đức Nghĩa. Nếu có thể nói chuyện được, ngồi xuống đàm phán trong hòa bình cũng là lựa chọn không tồi.
Linh Đan Tông và Dược Tông Đường đều nằm gần huyện Cửu Nghiêu, nhưng lại ở hai hướng hoàn toàn đối lập.
Đi từ Linh Đan Tông đến Dược Tông Đường, băng qua huyện Cửu Nghiêu là con đường ngắn nhất, nhưng vì muốn giấu tung tích, Tề Vọng Thiên chỉ đành chọn đường vòng.
Hắn không dám dùng pháp khí phi hành trong tông môn, lén dẫn theo ba con linh thú đã được thuần hóa, cưỡi gió lướt đi suốt hai ngày trời.
Tới khi bọn họ đến được nơi đặt trụ sở Dược Tông Đường, đã là hai ngày sau.
Tựa hồ Minh Đức Nghĩa đã đoán trước được thời gian họ đến, cố ý sai người chờ sẵn bên ngoài.
Người đó xem chừng tuổi không lớn, nhưng gầy đến rợn người, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, tràn đầy nỗi sợ không sao che giấu nổi.
Tề Vọng Thiên còn chưa mở miệng, người nọ đã run rẩy nhìn hắn:
"Xin hỏi... ngài có phải là Tề tông chủ của Linh Đan Tông?"
Tề Vọng Thiên nhíu mày: "Là ta."
"Ta... ta phụng mệnh tông chủ của chúng ta đến đây đón tiếp. Xin... xin ba vị theo ta."
Người kia vừa nói xong, liền vung tay trong không trung.
Một cánh cửa đen kịt hiện ra trước mắt Tề Vọng Thiên và hai thuộc hạ.
Tề Vọng Thiên nhìn người đó bước vào trước, do dự giây lát rồi cũng không còn lựa chọn nào khác, đành theo vào.
Hai thuộc hạ bám sát ngay sau.
Trong lòng Tề Vọng Thiên mơ hồ cảm thấy có điều gì đó sai sai. Nhưng trước nay hắn chưa từng tiếp xúc trực tiếp với người của Dược Tông Đường, càng chưa từng đặt chân vào trụ sở của bọn họ, nhất thời không thể nói rõ rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.
Vượt qua hành lang tối tăm sâu hút, trước mắt họ đột nhiên hiện ra một biển hoa rực rỡ lóa mắt.
Tuy bên ngoài đang tuyết rơi dày đặc, nhưng bên trong Dược Tông Đường có kết giới bảo vệ, vẫn giữ được vẻ xuân ấm như ba phần của mùa hạ.
Ánh nắng vàng dịu như nhung phủ lên mi mắt, khiến toàn bộ tầm nhìn như được nhuộm bởi một lớp sáng ấm áp.
Có lẽ vì mặc quá dày, Tề Vọng Thiên đột nhiên cảm thấy hơi nóng.
Hắn theo phản xạ kéo cổ áo ra.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an khó tả.
Lúc này, hắn nghe thấy người đi trước cất lời:
"Ba... ba vị mời đi bên này."
"Khoan đã." Hắn gọi người đó lại. "Ngươi tên gì?"
Người kia khựng bước lại, cả thân hình cứng đờ thấy rõ.
Tề Vọng Thiên nảy sinh nghi ngờ, ánh mắt lạnh lẽo găm chặt vào bóng lưng người nọ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!