Hàn đàm dường như cảm nhận được sự xuất hiện của Hộc Luật Yển, làn sương băng vốn đang lững lờ quanh mặt nước đột nhiên như nước sôi bị đun trào, điên cuồng cuộn trào lên xuống.
Sương băng dần trở nên dày đặc.
Dày đến mức xua tan mùi máu tanh trong không khí, chiếm trọn cả sơn động này.
Chẳng bao lâu sau, làn sương lạnh đặc quánh ấy gần như ngưng tụ thành từng bàn tay trắng muốt, liên tiếp lướt qua thân thể Hộc Luật Yển, va chạm với hắn khiến nó kích động đến mê cuồng, hận không thể lập tức hòa tan hắn vào trong mình.
Mị Lục không dám ở lại bên ngoài một mình, đành phải bước theo bước chân Hộc Luật Yển, tiến vào trong động.
Y ngẩng đầu lên, trông thấy lớp sương lạnh tựa như có sinh mệnh, quấn chặt lấy Hộc Luật Yển, trong mắt không khỏi tràn đầy kinh ngạc.
Làn sương đó...
Là do Hàn đàm điều khiển sao?
Hàn đàm lại có thể sản sinh ra linh trí?!
Hiển nhiên, sự "thích thú" của Hàn đàm đối với Hộc Luật Yển không xuất phát từ bản thân hắn, mà đến từ máu tươi hắn từng chảy ra khi bị giam giữ trong đầm này.
Máu của Hộc Luật Yển khiến Hàn đàm phát cuồng.
Từ sau khi Hộc Luật Yển thoát khỏi đó, Hàn đàm mất đi nguồn máu nuôi dưỡng tốt nhất, ngày đêm hoài niệm khoảng thời gian được "hắn đổ máu" vì nó.
Chỉ vừa nghĩ đến nguyên do ấy, Mị Lục đã lạnh cả sống lưng, như thể làn sương kia cũng lùa vào lồng ngực y, khiến ngực đau nhức tê dại.
Y chợt nhận ra một điều thấm thía đến rợn người——
Thế giới này đối với Hộc Luật Yển mà nói, ngập tràn ác ý.
Ngay cả Hàn đàm bỗng sinh ra linh trí kia, cũng chỉ mưu cầu máu trong thân thể hắn.
Không.
Nói chính xác hơn thì——sự ra đời của Hộc Luật Yển, chính là ác ý lớn nhất mà thế giới này từng trao ra.
Đã như vậy, vậy là thứ gì đã nâng đỡ hắn sống sót giữa cái thế giới bùn lầy này?
Nếu là y...
Mị Lục suy nghĩ một chút, liền có được đáp án.
Có lẽ y đã buông bỏ ý niệm sống từ lâu rồi, bởi vì——nhiều khi, chết... chẳng phải dễ chịu hơn là sống đó sao?
Ở một bên, Hộc Luật Yển đương nhiên cũng cảm nhận được sự tiếp xúc của sương lạnh. Hắn đứng lại bên mép Hàn đàm, im lặng trong chốc lát, chợt cất tiếng:
"Một năm không gặp, có nhớ ta không?"
Giọng nói của Hộc Luật Yển như thể mang theo ý cười, nhưng nếu nghe kỹ, lại chỉ toàn là lạnh lẽo đến thấu xương.
Làn sương đáp lại hắn bằng một màn nhào đến điên cuồng.
Nó tựa như thủy triều cuộn trào, cũng giống như một cái miệng rộng ngoác đỏ lòm, nuốt chửng lấy đầu và vai hắn, nhưng tất cả đều vô dụng. Nó xuyên qua người Hộc Luật Yển, rồi tụ lại phía sau lưng hắn.
Từ đầu đến cuối, Hộc Luật Yển không hề nhúc nhích, không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi làn sương.
Mãi cho đến khi sương lạnh vùng vẫy không cam lòng mà thử đi thử lại mấy lần.
Hắn mới chậm rãi lên tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!