Mị Lục thu lại suy nghĩ, nhấc chân đi đến trước cửa, thăm dò đẩy nhẹ vào.
Vậy mà không tốn chút sức nào đã đẩy ra!
Cánh cửa tách khỏi khung, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt nặng nề.
Nhìn vào bên trong, chỉ thấy một hành lang tối tăm, dài hun hút, không biết dẫn đến đâu, điểm cuối bị hành lang kéo dài vô tận bao thành một chấm sáng nhỏ.
Mị Lục nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào chấm sáng một lát, không chắc chắn quay đầu hỏi Hộc Luật Yển: "Chúng ta cứ thế vào sao?"
Hộc Luật Yển quả quyết nói: "Vào."
Đây là Dược Tông Đường, tự nhiên không thể chỉ có vài người bên trong, cho nên kết cục của việc bọn họ xông vào một cách l* m*ng rất có thể là bị người bên trong bắt sống ngay tại chỗ.
Tuy rằng người của Dược Tông Đường tu vi thường không cao, đa phần giỏi những tà thuật như nuôi cổ, chế độc, luyện thi, nhưng bọn họ đông người, lại ở trên địa bàn quen thuộc của mình, đối đầu với bọn họ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Huống chi Mị Lục chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ.
Y thậm chí nghi ngờ khi người của Dược Tông Đường bao vây lại, y ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Mị Lục vốn định trước tiên quan sát tình hình quanh Dược Tông Đường vài ngày rồi tính, nhưng Hộc Luật Yển dường như không đợi được nữa.
Y do dự một lát, cắn răng, lại nhấc chân bước vào khung cửa.
Hộc Luật Yển vác Minh Toại theo sau.
Đợi bọn họ đi vào hành lang rồi, cánh cửa phía sau đột nhiên tự động khép lại không một tiếng động, chỉ để lại một tiếng "cạch" nhẹ nhàng.
Kỳ lạ là, khi cánh cửa đóng lại, bên trong hành lang lại không phải tối đen như lúc trước, mặc dù xung quanh không có nguồn ánh sáng nào, nhưng Mị Lục có thể nhìn thấy con đường dưới chân.
Y không cần vịn tường dò dẫm, mà có thể men theo chấm sáng ở phía xa đi thẳng về phía trước.
Không ngờ hành lang trông rất dài, nhưng đi lại chỉ mất khoảng nửa nén hương.
Vừa ra khỏi hành lang, ánh sáng trước mặt lập tức rực rỡ, ánh nắng ấm áp và sáng sủa như một lớp màn mỏng, bị một đôi tay vô hình nhẹ nhàng che khuất.
Đập vào mắt đầu tiên là một biển hoa rộng lớn, muôn hồng nghìn tía, đua nhau khoe sắc, cách trồng hoa cỏ không có quy tắc khiến chúng phát triển hoang dã, nhưng lại thể hiện được sức sống mãnh liệt.
Mị Lục bị sắc màu rực rỡ làm cho hoa mắt, cho đến khi tiếng bước chân đến gần, mới phát hiện có người chú ý đến sự tồn tại của bọn họ.
Người đó lớn tiếng quát: "Các ngươi là ai? Làm sao các ngươi vào được đây!"
Người đó chắc tuổi không lớn, nhưng lại gầy gò như Thất Sát Ngũ Độc, tựa như chỉ còn da bọc xương, đôi mắt lăn tròn cảnh giác nhìn chằm chằm vào Mị Lục.
Mị Lục vội nói: "Chúng ta là bạn của Minh thiếu tông chủ, đặc biệt đưa Minh thiếu tông chủ trở về."
"Bạn của thiếu tông chủ? Thiếu tông chủ khi nào có những người bạn như các ngươi?"Người đó vừa nói vừa nhìn về phía Hộc Luật Yển, ngay lập tức sắc mặt thay đổi, "Thiếu tông chủ?"
Nói xong, người đó vội vã tiến lên, ôm lấy Minh Toại từ trên vai Hộc Luật Yển.
Minh Toại bị thương không nhẹ, trên người áo trắng đã nhuốm đầy máu đông, do đầu bị đánh nhiều lần, trên đầu hắn cũng sưng một cục lớn, máu tươi dính bết phần lớn tóc.
"Thiếu tông chủ!" Người đó cẩn thận đặt Minh Toại xuống đất, quay đầu chất vấn Mị Lục, "Các ngươi đã làm gì thiếu tông chủ?"
"Ngươi đừng có vu oan cho chúng ta, chúng ta không làm gì Minh thiếu tông chủ cả, phải nói là chúng ta đã cứu hắn." Mị Lục nói, "Nếu không phải chúng ta gặp hắn trong hố Vạn Xà, chỉ sợ giờ này hắn đã ở trong bụng những yêu thú kia rồi."
"Hố Vạn Xà?"
"Đúng vậy, hố Vạn Xà." Mị Lục hờ hững hỏi lại, "Ngay cả chuyện thiếu tông chủ của các ngươi đi đến nơi nguy hiểm như hố Vạn Xà cũng hoàn toàn không biết sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!