Bất chợt, chiếc hộp ký ức bị Hộc Luật Yển cất giấu sâu kín bỗng chốc mở ra, vô vàn mảnh ký ức tranh nhau ùa về như thuỷ triều dâng.
Tất cả những hình ảnh đó đều là sự thật từng xảy ra.
Và nhân vật trung tâm của từng cảnh, không ngoại lệ, đều là một người phụ nữ dung mạo quyến rũ mê hồn. Bà ta nằm trên giường, theo mỗi khung cảnh biến chuyển thì người đàn ông nằm trên người bà cũng thay đổi. Mái tóc dài đen nhánh buông xõa khắp gối.
Đôi mắt người phụ nữ ấy nhắm chặt, hàng mày nhíu lại, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ vừa thống khổ vừa tủi nhục. Nhưng ngay cả như vậy, khóe môi bà vẫn khe khẽ phát ra từng tiếng rên đứt quãng.
Hồi đó Hộc Luật Yển còn nhỏ xíu, chỉ là một cục bông con con, có thể dễ dàng trốn trong tủ gỗ đối diện giường.
Cánh cửa tủ không thể đóng kín, để lộ ra một khe hở nhỏ.
Qua khe hở đó, hắn đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện xảy ra trên chiếc giường mà bình thường hắn và người phụ nữ ấy vẫn cùng ngủ.
Một lần, có một người đàn ông phát hiện ra sự hiện diện của hắn. Nhưng kẻ đó không tức giận, ngược lại còn tươi cười kéo hắn ra khỏi tủ gỗ.
"Không ngờ trong tủ lại giấu một bảo vật thế này." Gã đàn ông đưa ngón trỏ nâng cằm Hộc Luật Yển lên, như đang xem xét một món hàng bày ngoài chợ.
Hộc Luật Yển sợ hãi tột cùng, cả người run lẩy bẩy như lá trước gió.
Hắn không dám giãy giụa, cũng chẳng dám phản kháng, chỉ đờ đẫn nhìn người phụ nữ nằm trên giường, ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng.
Cảm nhận được ánh mắt hắn, người phụ nữ ấy chầm chậm xoay người, kéo chăn che trước ngực, rồi một tay chống đầu, thờ ơ nhìn hắn với ánh mắt lạnh tanh.
Tuy thần sắc bà ta vô cảm, nhưng giọng nói thốt ra từ đôi môi đỏ kia lại mềm mại như tơ, thậm chí còn mang chút ý cười chế nhạo: "Bảo vật gì chứ? Chỉ là một tên ăn mày khiến người ta chán ghét thôi."
"Ồ?" Gã đàn ông nhướng mày, quay đầu nhìn người phụ nữ, "Không phải con trai nàng sao?"
Chạm mắt với gã, người phụ nữ liền đổi ngay vẻ mặt, nở nụ cười rạng rỡ như hoa, giọng nũng nịu: "Công tử lại nói đùa rồi, ta làm gì có con chứ?"
"Nếu không phải con nàng..." Gã kéo dài giọng, ngón tay nâng cằm Hộc Luật Yển chuyển thành nắm chặt, khẽ cười bảo, "Vậy để lại cùng chơi đi."
Hộc Luật Yển mơ hồ hiểu được ý tứ trong lời nói đó, sắc mặt trắng bệch, hoảng loạn đến tột độ, hắn vùng muốn chạy, nhưng lại bị tay kia của gã đàn ông túm lấy cánh tay.
Gã đàn ông dường như rất thích trò mèo vờn chuột này, bật cười vui vẻ: "Nhóc con, chơi với bọn ta một lúc, ta cho ngươi mười lượng bạc, được không?"
Hộc Luật Yển cuống quýt lắc đầu: "Ta không cần!"
"Trẻ con phải nghe lời người lớn." Gã nhẹ nhàng kéo hắn lại gần, đưa tay định cởi y phục hắn, "Huống hồ, chuyện này đâu đến lượt ngươi quyết định."
Ngón tay gã vừa chạm vào vạt áo hắn, thì bất chợt một vật gì đó sượt ngang qua tai gã.
Vật đó đập mạnh vào tủ gỗ, vang lên một tiếng "choang" giòn tan, rồi vỡ vụn tung tóe dưới đất.
Là chiếc bình hoa bên giường.
Người phụ nữ vốn đang nằm trên giường chẳng biết đã ngồi dậy từ lúc nào, mình quấn chăn mỏng, tay cầm một chiếc bình hoa khác, mặt vặn vẹo đầy giận dữ, trừng mắt nhìn Hộc Luật Yển: "Đồ ăn mày! Ai cho ngươi vào đây? Cút ra ngoài cho ta!"
Hộc Luật Yển như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, đột ngột há miệng cắn mạnh vào cánh tay gã đàn ông.
Hắn cắn rất sâu, dù cách một lớp vải vẫn có thể nếm được vị máu tanh tưởi.
Gã đàn ông không kịp đề phòng, đau quá hét lên.
"Cút ngay!" Người phụ nữ tóc tai rối bời trông như điên loạn, gào to bằng thứ âm thanh chói tai nhất: "Tên ăn mày chết tiệt, dám vào phòng ta, ngươi chán sống rồi à?!"
Trong tiếng gào thét điên dại ấy, Hộc Luật Yển buông miệng, quay người bỏ chạy.
Gã đàn ông chửi rủa đòi đuổi theo, nhưng bị người phụ nữ từ phía sau ôm chặt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!