Vừa nói xong, nước mắt người kia đã lặng lẽ rơi như mưa, nghẹn ngào nức nở.
Nam nhân có thể lọt vào mắt Minh Toại tất nhiên không phải loại diện mạo tầm thường, nhưng khóc nhiều lần quá thì hiệu quả cũng giảm dần. Lần trước đã chẳng khiến Mị Lục mủi lòng thì lần này lại càng không thể.
"Ngươi bám theo chúng ta chẳng phải là quyết định hay ho gì." Mị Lục bình thản nói ra sự thật, "Nếu là ta, ta sẽ chọn ở lại huyện Cửu Nghiêu."
Người kia vội vã lắc đầu như trống bỏi: "Không được, ta không thể ở lại huyện Cửu Nghiêu."
Mị Lục lặng lẽ nhìn y.
Người nọ giằng co một lúc, cuối cùng cũng lí nhí nói: "Nói thật thì, trước kia Lâm công tử quá phô trương, chỉ mới đến huyện Cửu Nghiêu được hai ba hôm mà đã kết thù không ít. Ta lại không quen ai nơi này, nếu ở lại thì chỉ có bị khi dễ mà thôi."
Ra là vậy. Những lời vừa nãy như "không nơi nương tựa, bỡ ngỡ đất khách"... đều là cái cớ mà thôi.
Nam nhân rề rà năn nỉ nửa ngày, thấy Mị Lục vẫn không mảy may động lòng, liền quay người bò lết đến bên chân Hộc Luật Yển, vừa dập đầu vừa khóc rấm rứt:
"Tiểu công tử ơi, xin người thương tình thu nhận ta đi. Ta thật sự không còn chốn dung thân mới phải theo bám hai vị. Đợi ta tìm được chỗ ổn định rồi, nhất định chủ động rời đi, tuyệt đối không làm phiền nữa."
Hộc Luật Yển như thể chẳng hề nghe thấy gì, đầu cũng chẳng buồn nghiêng một chút.
Nhưng người kia lại tưởng hắn đang phân vân, càng dập đầu càng mạnh.
Cuối cùng, vẫn là Mị Lục mở lời:
"Được rồi, ngươi đã muốn theo thì cứ theo. Nhưng nói trước, chúng ta không chịu trách nhiệm cho an nguy của ngươi."
Người nọ sững lại một chút, rồi lập tức mừng rỡ như điên: "Tạ ơn công tử!"
Mị Lục hỏi: "Ngươi tên gì?"
Người kia dè dặt đáp: "Công tử cứ gọi ta là Tiểu Quyến là được."
"Ừ, Tiểu Quyến." Mị Lục chỉ vào sợi dây thừng dưới đất, "Từ giờ, ngươi chịu trách nhiệm kéo Minh Toại."
Tiểu Quyến quay đầu nhìn sợi dây, rồi lại nhìn Minh Toại đang thở phì phò vì giãy dụa, miệng há ra cứng ngắc: "Ta... ta á?"
Mị Lục: "Đúng, chính là ngươi."
Mãi lúc đó Tiểu Quyến mới hiểu ra, sắc mặt trắng bệch, vội xua tay: "Ta... ta không được đâu, ta không kéo nổi hắn..."
"Không sao cả." Mị Lục vỗ vỗ vai hắn, "Ngươi cứ từ từ mà kéo, kéo được bao nhiêu thì kéo, bọn ta sẽ vừa đi vừa đợi."
Tiểu Quyến: "..."
Hóa ra đối phương đột nhiên chấp nhận lời cầu xin của y chỉ vì đang muốn tìm người lao động không công à?!
Nhưng sự đã rồi, y cũng chẳng còn đường chối từ.
Khoảng cách gần như vậy, Tiểu Quyến thấy rõ khóe môi Mị Lục nhẹ nhàng nhếch lên, chẳng phải nụ cười, mà là biểu cảm vô thức, như thể sinh ra đã vậy.
Nhìn sơ qua, trông Mị Lục thật ôn hòa vô hại, dễ gần biết bao.
Tiểu Quyến nhận ra, vị công tử trẻ tuổi này trời sinh đã có một gương mặt biết cười, ngay cả khi nói ra những lời lạnh lùng, cũng khiến người khác khó mà thấy giận.
Thế nhưng, không hiểu sao, sau cuộc đối thoại vừa rồi, trong lòng y lại có chút cảm giác là lạ.
Y nhớ tới lời Lâm công tử từng nói về một kiểu người—loại người thường xuất hiện trong chính đạo: bên ngoài nhã nhặn lễ độ, luôn luôn nhún nhường, không có vẻ gì là uy h**p, nhưng chính tính cách của kiểu người này lại lạnh lùng nhất — bởi vì thứ họ để tâm ít, nên cảm xúc bộc lộ ra cũng ít.
Tất cả đều là biểu hiện của sự... "không để tâm".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!