Thiếu niên mặt không biểu cảm kéo theo Minh Toại cao hơn mình nửa cái đầu, mái tóc đen dài buộc cao sau gáy, làn da dưới ánh mặt trời trắng hơn cả tuyết đọng dưới chân.
Vãn Cơ híp mắt hồ ly, chăm chăm nhìn thiếu niên một lúc, đột nhiên mũi chân điểm nhẹ xuống đất, trực tiếp từ tầng năm của đài cao phóng mình xuống.
Người bên dưới cảm nhận được luồng gió mạnh lướt qua, ai nấy ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp một bóng đen quen thuộc, lập tức náo loạn tránh đường.
Nơi vừa nãy chen chúc chật như nêm giờ bỗng như thuỷ triều rút, tách đôi thành hai hàng.
Mị Lục chỉ thấy ánh sáng trước mắt bỗng tối sầm lại, cơn gió lạnh lẽo trộn với một mùi hương nhẹ nhàng thoảng đến. Khi y kịp phản ứng, một bóng dáng uyển chuyển đã chắn giữa y và Hộc Luật Yển.
Phải nói đúng ra là, chắn giữa Hộc Luật Yển và Minh Toại.
Mà Mị Lục lại đang đứng ngay sau Minh Toại.
Dù người phụ nữ kia quay lưng về phía y, Mị Lục vẫn nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chính là ma tu Vãn Cơ – người tổ chức cuộc thi lần này.
So với mười lần luân hồi trước, Mị Lục lần này được gặp Vãn Cơ sớm hơn đến bảy tám năm. Trong ký ức y, Vãn Cơ tuổi ngoài ba mươi trầm tĩnh sâu xa, giỏi nhẫn nhịn ẩn nhẫn, mãi đến khi vừa gặp Hộc Luật Yển đã động lòng, mới trở thành cô gái trẻ yêu điên cuồng, dốc hết chân tình.
Còn hiện tại, Vãn Cơ mới chỉ hơn hai mươi, rực rỡ và nóng bỏng như đóa hồng đen nở rộ rực rỡ nhất. Dẫu chìm giữa biển người, vẫn nổi bật vô cùng.
Gần như ánh mắt tất thảy mọi người đều dồn về phía nàng.
Ngoại trừ một người.
Đó là Hộc Luật Yển – kẻ đã mù cả hai mắt.
Hộc Luật Yển đương nhiên cảm nhận được sự xuất hiện của Vãn Cơ, bàn tay đang buông thõng dần nắm chặt thành quyền, mũi hơi nhăn lại, giọng khàn khàn hỏi: "Ai?"
Vãn Cơ khựng lại giây lát, rồi bật cười khẽ, che miệng nói: "Ngươi là người đầu tiên hoàn thành yêu cầu của ta, mà lại không biết ta là ai sao?"
Hộc Luật Yển không lên tiếng, nhưng vẻ mất kiên nhẫn nơi chân mày đã nói lên tất cả.
Lúc này, Hắc Sát và vài người khác hấp tấp chen ra khỏi đám đông, chạy đến cạnh Vãn Cơ.
Nàng liếc nhìn Hắc Sát: "Là hắn sao? Người ngươi nói tới?"
Hắc Sát gật đầu như giã tỏi: "Đúng là hắn!"
Nghe vậy, ý cười trên mặt Vãn Cơ càng đậm, nàng đánh giá Hộc Luật Yển từ đầu đến chân, khẽ tặc lưỡi: "Thân thể thì đúng là thân thể phàm nhân, nhưng khuôn mặt này... e là chẳng phải phàm tục."
Chưa dứt lời, Vãn Cơ đột ngột nghiêng người áp sát Hộc Luật Yển.
Động tác nàng vừa nhẹ vừa nhanh, theo cùng làn gió thơm dìu dịu, bao phủ lấy hắn, khẽ vén lọn tóc rủ trên trán, để lộ vầng trán trắng nõn mịn màng.
Chỉ trong chớp mắt, nàng đã kề sát ngay trước mặt hắn.
Khóe môi Vãn Cơ cong cong, nửa tùy ý giơ tay lên – chỉ một cái phẩy tay, lớp ảo ảnh che khuất gương mặt Hộc Luật Yển đã bị bóp nát trong không trung.
Giây tiếp theo, dung mạo thật sự của Hộc Luật Yển hiện rõ trước mắt nàng.
Vãn Cơ ngẩn ra – rõ ràng nàng không ngờ rằng đằng sau chiếc mặt nạ đơn sơ ấy lại là một gương mặt khiến người ta không thể rời mắt. Trong mắt nàng lóe lên một tia kinh diễm không hề che giấu: "Ngươi..."
Lời chưa dứt, Hộc Luật Yển đã vung tay tấn công thẳng vào cổ nàng.
Vãn Cơ không kịp phòng bị, vội vã né tránh, lảo đảo lui về phía sau.
Hộc Luật Yển chẳng có ý dây dưa với nàng, lập tức quay lại định kéo Minh Toại đi tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!