Chương 3: Sát ý.

Người ta dễ dàng mất đi cảm giác về thời gian khi chìm trong bóng tối.

Từ khi không còn nhìn thấy ánh sáng, Hộc Luật Yển cũng chẳng còn cảm nhận được thời gian trôi qua.

Hắn không biết mình đang ở đâu, chỉ biết rằng cơ thể tàn khuyết của mình thời thời khắc khắc bị làn sương lạnh lẽo gặm nhấm. Hắn như một túi vải rách nát đầy vết cắt, chút sinh mệnh cuối cùng đang không ngừng rỉ ra khỏi những kẽ hở ấy.

Máu đỏ sẫm chảy từ hai hốc mắt trống rỗng, để lại trên gương mặt trắng bệch hai vệt đỏ loang lổ chói mắt.

Bên trong hốc mắt chẳng còn gì cả — vì tròng mắt đã bị móc đi.

Hắn hé miệng, khó nhọc th* d*c, nhưng khoang miệng cũng trống trơn — bởi lưỡi đã bị cắt mất.

Hắn không có hai tay, tứ chi chỉ còn sót lại một bên đùi phải, miễn cưỡng chống đỡ để lê bước một cách đau đớn và chậm chạp về phía trước.

Mỗi lần nhích lên một chút, hắn có cảm giác như mình đang lăn qua một tấm thảm toàn dao nhọn. Cơn đau lạnh buốt cắn xé hắn không ngừng, như một cái miệng đầy máu liên tục gặm nhấm từng mảnh thân thể.

Mặt đất bên dưới lạnh đến đáng sợ, như thể phủ một lớp sương giá dày, chỉ cần dừng lại thêm một khắc thôi, mạng hắn cũng sẽ mất.

Hắn dốc hết sức lực để lết về phía trước.

Chập chờn trong cơn mê man, hắn dường như nghe thấy những lời mà người phụ nữ kia từng nói với hắn:

"Mày vốn dĩ không nên được sinh ra trên đời này, mày có biết mình đã hại chết bao nhiêu người không?"

"Mày chết đi mới thì tao mới được giải thoát."

"Vì sao tao lại phải thành ra thế này chỉ vì mày? Tao rốt cuộc nợ mày cái gì? Thôi thì mày cứ giết tao đi, tao thực sự không chịu nổi nữa... hu hu hu..."

Trong màn đêm tối tăm, bóng dáng của người phụ nữ dần hiện ra.

Nàng bò rạp trên mặt đất, quần áo tả tơi, làn da lộ ra bên ngoài trắng toát, loang lổ những vết roi tím bầm và những dấu vết ám muội khó nói.

Nàng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy căm hận, gằn từng chữ như những mũi kim tẩm độc đâm thẳng vào hắn:

"Sao mày không chết đi?"

Từ cổ họng hắn bật ra một tiếng r*n r* trầm thấp và khàn đặc, tựa như một con chim gãy cánh rơi xuống tuyết trắng mênh mông, giãy giụa vẫy cánh lần cuối cùng—thảm thương mà vô vọng.

Hắn không thể cử động nữa, chỉ còn biết co rút lại bên chân phải duy nhất của mình, toàn bộ sinh mệnh còn sót lại đều tan biến dần.

Ngay cả tiếng thở cũng không còn.

Mông lung giữa cơn tê liệt, Hộc Luật Yển cảm nhận được một bàn tay ấm áp chạm lên má mình.

Lực đạo rất nhẹ, như thể đang nâng niu một món bảo vật mong manh dễ vỡ..... Ấm áp quá...

Từ trước đến nay, chưa từng có ai đối xử với hắn như vậy.

Ngay cả người mẹ hắn từng biết suốt gần mười năm cũng chưa bao giờ dịu dàng chạm vào gương mặt hắn như thế.

Nhưng rất nhanh, bàn tay ấy rời đi, rồi nhẹ nhàng đỡ lấy hắn.

Hắn ngửi thấy một mùi hoa thoang thoảng.

Hộc Luật Yển ngơ ngác mở to hốc mắt.

Người kia đút cho hắn vài viên đan dược, cẩn thận băng bó vết thương, rồi dùng quần áo ấm áp bọc hắn lại.

Sự ấm áp hiếm hoi xua tan chút lạnh giá trong cơ thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!