Nam nhân ấy lại bị lời nói của Mị Lục dọa cho run cầm cập, "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Y đưa tay định ôm lấy chân Mị Lục, lại bị Mị Lục hoảng hốt tránh đi.
"Cầu xin ngài đấy, công tử, các người dẫn ta theo có được không?" Nam nhân quỳ sụp trên đất, vừa khóc vừa cầu khẩn thảm thiết, "Ta chỉ có một mình thực sự sẽ chết trong hố Vạn Xà mất, ta ở hố Vạn Xà đi một bước cũng khó khăn, đến mấy con nhện Thiên Lang cũng không đối phó được, ngài bảo ta làm sao quay lại?"
Mị Lục trầm mặc chốc lát, khẽ thở dài một tiếng: "Nhưng tình huống của chúng ta khá đặc biệt, e là không thể dẫn ngươi theo được."
Người kia nức nở: "Tại sao chứ?"
Mị Lục không trả lời thẳng câu hỏi ấy, chỉ nói: "Ngươi hoặc là quay lại, hoặc ở lại đây chờ người khác đi ngang qua, chúng ta thực sự không thể đưa ngươi theo, thật xin lỗi."
Nói xong, y xoay người bỏ đi.
Ai ngờ vừa mới đi được hai bước, đã nghe người kia sau lưng cao giọng hét lên: "Chẳng lẽ các người không chịu mang ta theo là vì chê ta chỉ có tu vi Luyện Khí trung kỳ? Hay sợ ta kéo chân các người?"
Mị Lục bước chân hơi khựng lại, y vốn định giải thích rằng không phải do vấn đề của người kia, mà là chuyện của chính bọn họ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nói gì.
Dù sao y cũng không định mang người kia theo, giải thích thêm cũng chỉ vô ích.
Mị Lục mím môi, tiếp tục bước về phía trước.
Người kia không cam lòng, lại gọi với theo: "Ngươi cũng là tu sĩ kỳ Luyện Khí mà, chúng ta đều là Luyện Khí kỳ, cớ gì ngươi lại khinh thường ta như thế? Thậm chí ngay cả giúp ta một chuyện nhỏ cũng không chịu."
Những lời này khiến Mị Lục hơi nhíu mày.
Nhưng y còn chưa kịp mở miệng, đã nghe người kia đang sụt sùi khóc lóc đột nhiên đổi giọng: "Chúng ta đều là cùng một loại người, ngươi cũng chẳng cao quý hơn ta bao nhiêu. Ngươi chỉ giỏi hơn ở có mắt nhìn người, thiếu niên ngươi chọn có bản lĩnh hơn Lâm công tử ta chọn quá nhiều."
Lông mày Mị Lục đã nhíu lại thành một đường thẳng, y sa sầm mặt quay đầu nhìn người nọ: "Ngươi đang nói gì vậy?"
Người kia đưa tay lau đi hàng lệ trên mặt, lồm cồm bò dậy từ dưới đất, ánh mắt dán chặt lên người Mị Lục, thấp giọng nói: "Quan hệ giữa ngươi và thiếu niên đó, chẳng phải cũng giống mối quan hệ giữa ta và công tử Lâm sao?"
Mị Lục trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, chết trân tại chỗ một lúc lâu, đến khi phản ứng lại được, y hoảng đến mức lắc đầu như trống bỏi.
Lần đầu tiên y nghe được một câu hoang đường đến thế!
Y với Hộc Luật Yển sao có thể là loại quan hệ đó chứ!
Chưa nói đến việc y và Hộc Luật Yển đều không thích đàn ông, chỉ riêng chuyện Hộc Luật Yển mới vừa tròn mười bốn tuổi thôi, thì y phải táng tận lương tâm cỡ nào mới có thể ra tay với một đứa trẻ?!
"Ngươi hiểu nhầm rồi, ta với hắn không có quan hệ như ngươi nghĩ đâu, chúng ta chỉ cùng đồng hành trên đường mà thôi."
Người kia mang vẻ mặt "ngươi nghĩ ta tin à", còn cười cười đầy ẩn ý: "Thật không?"
Mị Lục: "......"
Thôi.
Không giải thích nổi.
Y cũng lười giải thích nữa!
"Dù sao thì chúng ta cũng không tiện dẫn ngươi theo, coi như chia tay tại đây, ngươi tự cầu phúc đi." Mị Lục nói như bắn liên thanh, nói xong liền lập tức quay đầu chạy trốn.
Y sợ tên kia lại thốt ra lời gì quái dị nữa, chạy nhanh đến độ như bị lửa đốt gót chân.
Chẳng mấy chốc, y đã đuổi kịp Hộc Luật Yển đang đứng đợi phía trước.
Lúc này Minh Toại đã chẳng còn sức để vùng vẫy nữa, nằm bẹp dưới đất như một con chó chết, thở hồng hộc. Trên lớp áo trắng tuyết là đầy rẫy máu me và bùn đất, trông thảm hại không sao tả xiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!