Chương 27: Rừng rậm

Chẳng mấy chốc, chuyện Mị Lục và Hộc Luật Yển tiến vào hố Vạn Xà đã lan truyền khắp vùng lân cận.

Ba người đàn ông bị hỏi đường lúc trước—cũng chính là ba kẻ bị Minh Toại bắt gặp đang ngồi lê đôi mách—sau khi nghe tin ấy, ai nấy đều biến sắc như tàu lá héo.

Ngẩn người một lúc lâu, gã đàn ông bên trái thúc cùi chỏ vào người đứng giữa:

"Hắc Sát, ta thấy vị công tử đó y phục lụa là, nhìn kiểu gì cũng giống thiếu gia nhà quyền quý. Ngươi chỉ nói một câu đã lừa người ta vào hố Vạn Xà, đến lúc người nhà người ta đến hỏi tội, coi ngươi trả lời sao đây!"

"Xùy xùy xùy."

Hắc Sát lầm bầm chửi, "Mắt nào của ngươi thấy ta lừa người ta vào? Rõ ràng là thằng nhóc kia hỏi ta Minh Toại ở đâu, ta nói là ở hố Vạn Xà, thế thì có gì sai?"

Bạch Nguyên vai run lên cười khúc khích, giọng đầy vẻ hả hê:

"Phải rồi, ngươi nói đúng lắm."

Rồi lại bồi thêm:

"Nếu vị công tử kia thực sự là thiếu gia nhà quyền quý, đến lúc đó ta coi ngươi còn có thể hùng hồn như vậy không."

Lúc này, Thanh Vụ—người đứng bên phải Hắc Sát—bỗng lộ vẻ lo lắng, chau mày hỏi Bạch Nguyên:

"Người đó... thật sự có lai lịch à?"

"Ai mà biết?"

Bạch Nguyên thu lại nụ cười, nhún vai, "Chỉ nhìn y phục cũng thấy không giống người thường. Ngươi cũng biết mà, huyện Cửu Nghiêu này rồng rắn lẫn lộn, kẻ có thân phận cao quý mà lại ẩn mình, đếm không xuể. Biết đâu vị công tử đó thực sự có gia thế."

Nghe vậy, lông mày Thanh Vụ càng cau chặt hơn.

Ngay cả Hắc Sát cũng bắt đầu không còn tự tin như trước, gương mặt lộ vẻ bối rối, nhìn qua nhìn lại với Thanh Vụ, gãi đầu nói:

"Chắc... chắc không trùng hợp đến mức đó đâu ha..."

Dù nói vậy, không khí giữa ba người vẫn dần lạnh xuống mà không ai hay.

Đến xế chiều, khi đám người muốn vào hố Vạn Xà đã đi hết, những kẻ chen chúc vây quanh hố Vạn Xà xem náo nhiệt mới dần dần tản đi.

Muốn băng qua hố Vạn Xà mà không đi đường vòng, nhanh nhất cũng phải mất hai ngày—đó là trong điều kiện mùa xuân hạ tuyết tan, và người đi là tu sĩ kỳ Kim Đan.

Còn hiện tại, tuyết dày phong kín khu rừng, hiểm họa trùng trùng. Ai muốn ra được khỏi đây, e rằng cũng phải mất ít nhất ba bốn ngày.

Tất nhiên, dân xem náo nhiệt không thể ngày đêm co ro bên hố Vạn Xà giữa mùa đông rét căm. Sau khi tiễn hết người đi vào hố Vạn Xà, họ chỉ cần sang phía bên kia chờ là đủ.

Tới lúc ấy, ai có thể vượt qua, ai đến trước—tất cả đều rõ như ban ngày.

Vậy nên, ba người Hắc Sát sau khi xem xong náo nhiệt ngày đầu, liền lên thẳng đài cao được Vãn Cơ cho người dựng tạm bên phía đối diện.

Lên đến tầng năm, băng qua đại sảnh sáng đèn rực rỡ, liền thấy một nữ nhân khoác lớp sa mỏng màu đen, nằm nghiêng trên chiếc đệm rộng đủ chỗ cho bốn năm người.

Nàng tựa đầu lên bàn tay trắng như ngọc, mái tóc đen dài xõa xuống bờ vai. Chỉ là một tư thế nằm tùy tiện thôi, mà đã khiến dáng hình nàng thêm phần yêu mị, quyến rũ. Nhất là vòng eo mềm mại uốn lượn ấy, chẳng ai không bị thu hút.

Ba người Hắc Sát vừa liếc nhìn đã không thể rời mắt.

Vãn Cơ cảm nhận được sự hiện diện của họ, khẽ mở đôi mắt hồ ly yêu mị, lơ đãng liếc về phía bọn họ:

"Chuyện gì?"

Giọng nàng vốn hơi khàn khàn bẩm sinh, thế nhưng điều đó không hề làm nàng bớt đẹp, mà ngược lại còn tăng thêm vài phần mị lực và cuốn hút rất riêng—trở thành một trong những dấu ấn đặc biệt của nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!