Chương 26: Lời hứa.

Khi Minh Toại đến được hố Vạn Xà, bên ngoài khu rừng đã chật kín người, chen chúc như nêm cối. Có nam, có nữ, có già, có trẻ, có tu sĩ, cũng có phàm nhân—nhưng phần lớn đều là những người nghe tin mà tới hóng chuyện.

Thậm chí, vài thương nhân nhanh nhạy còn dựng lều bán trà nóng ngay tại bãi đất trống gần đó.

Thời tiết giá lạnh, tuyết bay lất phất từ sáng đến giờ, nên quán trà làm ăn cũng tấp nập, mọi người chen chúc bên trong, ríu rít trò chuyện:

"Bày trận lớn thế này, không biết hôm nay ai sẽ ôm được mỹ nhân về nhỉ?"

"Chỉ riêng nửa năm nay thôi, số người đàn ông theo đuổi Vãn Cơ nhiều không đếm xuể, thế mà các ngươi có từng thấy ánh mắt nàng ấy dừng lại trên người ai chưa? Theo ta thấy, chắc nàng ấy sớm đoán được sẽ không có ai có thể vượt qua hố Vạn Xà hôm nay."

"Chuyện ấy chưa chắc! Đừng quên thiếu tông chủ của Linh Đan Tông và thiếu đường chủ của Dược Tông Đường đều đã tới. Nghe nói còn có không ít tu sĩ tu vi sắp đột phá Trúc Cơ đỉnh phong nữa!"

"Hừ, thiếu đường chủ? Thiếu tông chủ? Cả Trúc Cơ đỉnh phong?" Một nam tử đang cầm chén trà nóng cười giễu, lắc đầu chế giễu, "Các ngươi quên mất Vãn Cơ vốn dĩ đã là Trúc Cơ đỉnh phong rồi à? Các ngươi nghĩ nàng sẽ để mắt tới đám người có tu vi kém hơn mình sao?"

Người bên cạnh đang định phản bác, nhưng bỗng cảm thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Một nam nhân cao lớn đang đứng chắn trước mặt họ.

Nhìn rõ diện mạo người đó xong, mấy người đang ngồi trên ghế con cầm chén trà đồng loạt biến sắc—kẻ vừa tới chẳng phải ai xa lạ, chính là người họ vừa mới nhắc đến: thiếu đường chủ Dược Tông Đường, Minh Toại.

Vẻ mặt Minh Toại đầy cáu kỉnh, hàng mi cụp xuống cũng không che được sát ý lộ trong mắt.

Hắn tất nhiên đã nghe hết mấy lời người ta bàn về mình. Nếu là thường ngày, mấy kẻ đó sớm đã bị hắn rắc tro bỏ gió rồi. Nhưng hôm nay đặc biệt, nếu hắn mà gây sự tại đây, chẳng phải sẽ làm Vãn Cơ mất mặt sao?

Lúc ấy nếu nàng nổi giận, hắn lại phải tiêu tốn vài chục pháp khí cao cấp cùng vô số linh thạch mới mong dỗ nổi nàng vui trở lại.

Chuyện hao tổn của cải chưa hẳn là vấn đề chính, điều khiến hắn ngán nhất là phải tốn thời gian—ai mà biết Vãn Cơ nổi giận rồi sẽ khó dỗ đến mức nào chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Minh Toại đành cố nhịn cơn giận sôi sục, lạnh giọng hỏi: "Tên bên Linh Đan Tông cũng đến rồi à?"

Mấy người ngồi trên ghế con sợ đến tái mặt, run rẩy hồi lâu mới hiểu ra Minh Toại đang hỏi chuyện.

"Bẩm... bẩm thiếu đường chủ, thiếu... thiếu tông chủ Linh Đan Tông đúng là có tới..."

"Hắn đâu?"

Người vừa đáp chỉ tay về một hướng: "Thiếu... thiếu tông chủ đã vào hố Vạn Xà từ hai canh giờ trước..."

Minh Toại hừ lạnh, phất tay áo rời đi.

Nhưng vừa bước được mấy bước, hắn như nhớ ra điều gì, quay đầu lại liếc nhìn mấy người kia, giọng rét buốt:

"Sau này còn để ta nghe thấy các ngươi lắm mồm như vậy nữa, ta sẽ cắt luôn lưỡi các ngươi, cùng với lưỡi mẹ và vợ con các ngươi!"

Mấy người sợ tới mức làm đổ hết chén trà nóng xuống đất, run bần bật quỳ rạp cầu xin:

"Tiểu nhân biết sai rồi! Thiếu đường chủ tha mạng!"

Minh Toại không buồn liếc nhìn nữa, xoay người bỏ đi. Trong lòng lại cứ nghĩ mãi về những lời vừa nghe thấy, ánh mắt càng lúc càng tối.

Không ngờ cả Tề Hằng cũng đến.

Tề Hằng là con trai độc nhất của tông chủ Linh Đan Tông, Tề Vọng Thiên, đồng thời cũng là thiếu tông chủ Linh Đan Tông.

Nhắc đến Linh Đan Tông, rất nhiều người sẽ so sánh nó với Dược Tông Đường, bởi vì chúng đều sinh ra ở Ma giới, nhưng trong quá trình phát triển sau này lại dần dần ngả về phía chính phái, vừa chiếm một vị trí trong chính phái, lại chưa hoàn toàn tách khỏi Ma giới.

Chính vì có cùng xuất thân, Linh Đan Tông và Dược Tông Đường luôn ngấm ngầm cạnh tranh. Tề Hằng và Minh Toại, thân là thiếu tông chủ và thiếu đường chủ, cũng ghét nhau ra mặt. Giờ lại thêm cả hai đều say mê Vãn Cơ, từng vì nàng mà đánh nhau mấy trận, mâu thuẫn giữa đôi bên càng thêm gay gắt, không đội trời chung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!