Chương 23: Kẻ thù.

Cho nên nói——

Thứ mà y cứ tưởng là dạ minh châu, hóa ra lại là pháp khí bản mệnh mà Ngôi Sinh dùng để điều khiển xác khô rối?!

Má ơi!

Thật không ngờ lại là thứ quan trọng đến vậy!

Bảo sao trước đó khi y lấy pháp khí ra làm đèn chiếu sáng, sắc mặt của Ngôi Sinh lập tức vặn vẹo đến mức kỳ quái. Giờ ngẫm lại, chắc là vừa giận y khinh thường pháp khí, vừa sợ y phát hiện manh mối.

Ra là thế...

Mị Lục vừa kinh ngạc vừa sửng sốt, song điều khiến y không sao hiểu nổi chính là Hộc Luật Yển làm sao biết được cách kích hoạt pháp khí?

Chẳng phải phương pháp này chỉ có người của Dược Tông Đường mới nắm được thôi sao?

Mị Lục lật người ngồi dậy, bò ra khỏi chăn, rướn người lại gần nhìn, chỉ thấy Hộc Luật Yển đã mở rộng lòng bàn tay, pháp khí nằm im lìm nơi ấy.

Có điều, pháp khí lúc này đã không còn tỏa ra ánh sáng dịu dàng mờ nhạt như ban đầu nữa, mà như có một làn sương mù quái dị đang xoáy chuyển bên trong.

Ánh sáng trong động theo sự biến hóa của pháp khí mà lúc sáng lúc tối.

Màu của sương mù càng lúc càng đậm, từ xanh chuyển sang lam, rồi từ lam thành đen kịt.

Cùng lúc đó, âm thanh xào xạc rợn người ấy bỗng vang lên sát bên tai.

Mị Lục linh cảm bất thường, quay đầu nhìn lại.

Kết quả vừa nhìn, suýt chút nữa y bị hù cho tim nhảy ra khỏi họng.

Trong hang vốn chỉ có y và Hộc Luật Yển, vậy mà chẳng biết từ lúc nào đã bị chen kín bởi đủ thứ hình thù kì quái —— chẳng phải gì khác, chính là đám con rối xác khô được triệu hồi từ pháp khí kia!

"Má ơi!" Mị Lục hét to, nhảy dựng lên ba thước, trực tiếp nhảy lên người Hộc Luật Yển.

Hộc Luật Yển vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên tư thế cầm pháp khí trong tay.

Mị Lục túm chặt lấy vai hắn, chỉ hận không thể leo hẳn lên đầu hắn mà ngồi. Y hoảng loạn gào lên: "Hộc Luật Yển, đầu óc ngươi nghĩ cái gì vậy hả?! Ngươi lúc này triệu hồi chúng ra làm gì? Có nghĩ đến việc chúng ta vẫn còn ở trong hang động không!"

Mặc dù không dám ngoảnh lại, nhưng ánh mắt khó tránh khỏi lướt thấy đám xác khô đông nghịt ấy, đen kịt một mảng, gần như phủ kín cả tầm nhìn của y.

Tim Mị Lục đập thình thịch, thậm chí bắt đầu thiếu oxy.

Không ổn rồi.

Y không thở nổi nữa.

Đám đó thật sự quá kinh dị!

Trong đầu Mị Lục toàn là những tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên. Nếu còn kéo dài thêm nữa, y cảm thấy mình sẽ ngất xỉu tại chỗ mất. Y run rẩy vùi mặt vào lưng Hộc Luật Yển, giọng cũng mang theo chút thút thít: "Ngươi mau cho bọn chúng quay về đi!"

Hộc Luật Yển vẫn không phản ứng.

"Hộc Luật Yển!"

Cuối cùng, Hộc Luật Yển cũng hành động — hắn chậm rãi đưa tay còn lại ôm lấy eo Mị Lục.

Mị Lục đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi nên hoàn toàn không để ý đến động tác này. Y chỉ hận không thể co người để nép mình lọt thỏm phía sau lưng Hộc Luật Yển, nhưng lại bị cánh tay hắn giữ lại, trong lúc hoảng loạn chỉ có thể dán chặt vào người Hộc Luật Yển, miệng vừa tức giận vừa bất lực gọi tên Hộc Luật Yển không ngừng.

Một lát sau, Hộc Luật Yển khép các ngón tay lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!