Mặc dù Mị Lục đã sớm đoán được người của Dược Tông Đường sẽ tìm tới, nhưng y không ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy, hơn nữa, khí thế còn lớn đến mức này.
Có lẽ đường chủ của Dược Tông Đường đã biết chuyện cái chết của Ngôi Sinh.
Xem ra nơi này không thể ở lâu, bọn họ phải nhanh chóng rời đi.
Khi tới đây, Mị Lục đã quan sát địa hình của khách đ**m. Y biết phía sau khách đ**m có một cánh cửa, thông ra một con hẻm sâu hun hút, chỉ cần men theo con hẻm đi thẳng, sẽ đến con đường lớn rời khỏi trấn.
Chỉ là không biết liệu bên đó có người của Dược Tông Đường không.
Mị Lục cân nhắc một hồi, vẫn không dám manh động, bèn chọn một vị trí gần cửa chính, kéo Hộc Luật Yển đến ngồi xuống.
Từ chỗ họ ngồi, có thể thấy rõ nhóm người kia càng lúc càng đến gần.
Cũng may hai bên phố có không ít cửa tiệm, thậm chí có mấy khách đ**m có quy mô tương đương, muốn tìm đến đây cũng cần chút thời gian.
Mị Lục liếc nhìn Hộc Luật Yển đang ngồi đối diện, phát hiện hắn vậy mà lại cầm một miếng điểm tâm do tiểu nhị mới mang lên, nhét vào miệng.
Đó là một miếng bánh táo đỏ.
Cũng là món điểm tâm đắt nhất trong khách đ**m này.
Nhưng dù là trước hay sau khi xuyên thư, Mị Lục vẫn luôn sống trong nhung lụa, sơn hào hải vị ăn không ít, lâu dần đâm kén ăn, vì thế ngay từ miếng cắn đầu tiên, y đã thấy chiếc bánh này hơi ngọt quá.
Y vốn không thích đồ ngọt, liền đẩy đĩa bánh sang một bên.
Không ngờ chiếc đĩa bị Hộc Luật Yển kéo lại, chậm rãi ăn hết gần nửa đĩa bánh táo đỏ.
Từ khi đồng hành đến nay, Mị Lục hiếm khi thấy Hộc Luật Yển ăn uống, dù có dâng tận tay, hắn cũng chỉ tượng trưng ăn một hai miếng, thậm chí có khi chẳng buồn động đến.
Lần này, đây là lần đầu tiên Mị Lục thấy hắn ăn nhiều đến vậy.
Nhìn Hộc Luật Yển ăn sạch cả đĩa bánh, Mị Lục lại gọi tiểu nhị mang thêm hai đĩa điểm tâm, tiện thể đóng gói tất cả món ngọt trong thực đơn.
Bọn họ ăn rất nhanh. Đến khi người của Dược Tông Đường chỉ còn cách khách đ**m vài cửa tiệm, Mị Lục bèn gọi tiểu nhị đến tính tiền, đồng thời thanh toán luôn tiền phòng, chỉ trừ tiền đặt cọc.
Trước khi đi, Mị Lục chỉ vào nhóm người của Dược Tông Đường, hỏi tiểu nhị:
"Ông chủ các ngươi nói bọn họ là người của Dược Tông Đường, hình như đang tìm ai đó, ngươi có biết họ tìm ai không?"
Tiểu nhị nhìn theo hướng tay y chỉ, gãi đầu đáp:
"Cái này... ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói họ đang tìm hai người."
Ngập ngừng một chút, tiểu nhị lại nói với vẻ kỳ quái:
"Nhưng nói là tìm người, vậy mà lại không có tranh vẽ hai người đó, cũng không chịu nói họ trông thế nào, chỉ tìm bằng cách nhìn mặt từng người một, thật sự rất kỳ lạ."
Mị Lục thầm nghĩ: chẳng có gì kỳ lạ cả.
Y và Hộc Luật Yển đều không tiện để người ngoài biết thân phận, thế nên người của Dược Tông Đường mới thận trọng như vậy.
Dĩ nhiên, những lời này chỉ cần giữ trong lòng. Mị Lục lấy lại bình tĩnh, tiếp tục hỏi:
"Họ tìm bao lâu rồi?"
Tiểu nhị nghĩ ngợi rồi đáp:
"Cũng mấy ngày rồi thì phải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!