"Hít——"
Mị Lục hít sâu một hơi lạnh buốt, cả khuôn mặt nhăn lại như một quả táo tàu khô.
Y đã hiểu vì sao mình lại đau đến thế rồi!
Không chỉ bị ngọn lửa của Xích Hỏa Lang thiêu đốt, bị Bát Mục Kê phun nước lên người, mà còn bị đám yêu thú kia cắn xé nhiều chỗ trên cơ thể. Bị thương nặng như vậy, không đau mới lạ.
Nhưng điều khiến y khó hiểu nhất chính là—y vẫn còn sống.
Rõ ràng thương tích đầy mình đến mức này, vậy mà vẫn chưa chết. Không biết nên nói y may mắn hay bất hạnh đây.
Mị Lục mất một khoảng thời gian mới miễn cưỡng làm quen với cơn đau trên cơ thể. Y hoàn toàn không thể cử động, chỉ có đôi mắt là còn xoay chuyển được.
Y muốn quan sát xung quanh một chút, nhưng đáng tiếc, khuôn mặt của Hộc Luật Yển ghé sát quá gần, chắn hết tầm nhìn của y.
Hộc Luật Yển vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt trống rỗng của hắn không rõ có cảm nhận được điều gì hay không.
Mị Lục th* d*c, khó nhọc ép ra hai âm khàn khàn: "Tránh ra."
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Hộc Luật Yển bỗng căng thẳng, như thể bị tiếng nói đột ngột của y làm cho giật mình. Ngay sau đó, hắn lại vươn tay ra v**t v* má y.
Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua má y, men theo đường nét mà chầm chậm v**t v*. Khi chạm đến nhân trung, ngón trỏ liền dừng lại, lơ lửng ngay trên đó.
Mị Lục: "......"
Y biết ngay là hành động của Hộc Luật Yển lúc nào cũng có thể làm người ta tức chết mà!
"Bỏ tay ra." Giọng y yếu ớt, mang theo chút bực dọc. "Ta còn chưa chết, vẫn đang thở đây."
Hộc Luật Yển lại khôi phục vẻ mặt không chút biểu cảm, nhanh chóng rụt tay về.
Mị Lục thấy vậy, không nhịn được mỉa mai: "Ngươi đúng là không có chút thường thức nào, ngươi đã bao giờ thấy người chết biết nói chuyện chưa?"
Hộc Luật Yển hơi nghiêng đầu, im lặng nhìn y.
Mị Lục lại nói: "Hơn nữa, ta chết chẳng phải tốt sao? Dù sao, ngươi cũng ghét ta như vậy, còn hết lần này đến lần khác, muốn đẩy ta vào chỗ chết, đợi ta chết rồi, ngươi có thể, xuống trấn mua pháo về ăn mừng."
Mị Lục nói rất nhiều lời đứt quãng.
Nhưng Hộc Luật Yển dường như chẳng nghe ra được ý châm biếm trong lời y. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ yên lặng ngồi xếp bằng bên cạnh y.
Mị Lục như đang đấm vào bông, cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào.
Y nhìn khuôn mặt đầy vết máu của Hộc Luật Yển, chỉ thấy sắc mặt hắn không hề dao động dù chỉ một chút, như một mặt hồ chết lặng đã bao năm, thậm chí không nổi lên lấy một gợn sóng.
Một lát sau, y vội vàng dời ánh mắt đi.
Y thầm hối hận—
Y vừa rồi đã nói cái gì vậy?
Y tưởng những lời đó có thể kích động Hộc Luật Yển sao?
Nhưng sự thật chứng minh, y quá coi trọng bản thân rồi, Hộc Luật Yển chỉ coi y là túi máu hình người mang theo bên mình, sao có thể để ý đến suy nghĩ và cảm xúc của y được?
Mị Lục hít sâu một hơi, cố gắng đè nén những cảm xúc khác thường đang trào dâng trong lòng.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, y mới bắt đầu quan sát quang cảnh xung quanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!