Nói đến mối liên hệ giữa Dược Tông Đường và nhà Hộc Luật, chuyện này phải kể từ rất lâu rồi.
Đường chủ Dược Tông Đường – Minh Đức Nghĩa và gia chủ hiện tại của nhà Hộc Luật – Hộc Luật Hạnh từng là sư huynh đệ cùng bái nhập một môn phái. Khi ấy, cả hai vẫn còn trẻ, ngày ngày ăn cùng ngủ cùng, tự nhiên bồi đắp được chút tình cảm.
Đáng tiếc, theo năm tháng trôi qua, khoảng cách về thân phận và địa vị giữa hai người dần lộ rõ. Cộng thêm sự ly gián của kẻ khác, quan hệ của họ cứ thế ngày một xa cách.
Nhất là khi Hộc Luật Hạnh biết được rằng Minh Đức Nghĩa vốn chỉ là một tên trộm đường phố được sư tôn nhận nuôi trong chuyến du hành bên ngoài. Khoảnh khắc ấy, sự chán ghét của Hộc Luật Hạnh với Minh Đức Nghĩa lập tức dâng lên đến đỉnh điểm.
Với một kẻ xuất thân danh môn thế gia như Hộc Luật Hạnh, những tháng ngày từng thân thiết với Minh Đức Nghĩa chính là vết nhơ không thể xóa mờ trong cuộc đời hắn. Mỗi lần có người lấy chuyện của Minh Đức Nghĩa ra trêu chọc hắn, hắn chỉ hận không thể vĩnh viễn chưa từng quen biết kẻ kia.
Nhưng với Minh Đức Nghĩa – người từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, lưu lạc đầu đường xó chợ, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên – thì những ngày tháng gắn bó bên Hộc Luật Hạnh lại là quãng thời gian ấm áp nhất đời y. Dẫu bị Hộc Luật Hạnh ghét bỏ, y cũng chưa từng oán trách.
Mãi cho đến một ngày, trong môn phái xảy ra một vụ trộm cắp. Hộc Luật Hạnh chẳng chút do dự, lập tức dẫn dắt mọi người chĩa mũi dùi về phía Minh Đức Nghĩa.
Giây phút ấy, bao tủi hờn và uất nghẹn mà Minh Đức Nghĩa chôn giấu trong lòng bấy lâu nay đồng loạt bùng nổ. Y lao vào đánh nhau với Hộc Luật Hạnh, cuối cùng bị sư tôn đánh đuổi khỏi sư môn trong tình trạng đầy mình thương tích.
Hai mươi năm sau gặp lại, Hộc Luật Hạnh đã trở thành đại công tử nhà Hộc Luật danh tiếng lẫy lừng giới tu chân, còn y cũng đã ngồi lên vị trí đường chủ Dược Tông Đường.
Hai người cứ thế tránh mặt nhau suốt hai mươi năm, nước sông không phạm nước giếng. Nếu không vì chuyện kia, có lẽ cả đời này cũng sẽ chẳng còn dính dáng gì đến nhau nữa.
Nhớ tới chuyện ấy, Minh Đức Nghĩa bỗng cười lạnh trong lòng.
Ai có thể ngờ được, một Hộc Luật Hạnh luôn tỏ ra quang minh lỗi lạc chính trực công minh, được vô số tu giả yêu mến, thực chất lại là kẻ máu lạnh tàn nhẫn đến thế.
Chỉ tội cho đứa trẻ sinh ra không gặp thời kia.
Tên nó là gì nhỉ?
À, phải rồi. Hộc Luật Yển.
Không biết bọn Ngôi Sinh có bắt được đứa bé đó hay không.
Minh Đức Nghĩa chỉnh lại y phục, thu lại cảm xúc, đeo lên khuôn mặt nụ cười khách sáo giả dối, nhấc chân bước vào đại điện được mấy chục viên dạ minh châu chiếu sáng rực rỡ.
Những người có thể vào điện vào lúc này đều là tu giả có địa vị trong tu chân giới, bọn họ thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Minh Đức Nghĩa lấy một cái, như thể chẳng hề nhận ra sự xuất hiện của y.
Thế nhưng với tu vi của bọn họ, sao có thể không hay biết Minh Đức Nghĩa đã đến?
Rõ ràng là chẳng buồn quan tâm đến Minh Đức Nghĩa mà thôi.
Minh Đức Nghĩa hiểu rõ trong mắt đám người đó, xuất thân từ Dược Tông Đường như y chẳng đáng để bận tâm. Y cũng chẳng có ý định đi nịnh nọt những kẻ kia, tránh việc mặt nóng dán mông lạnh, bèn chọn một vị trí xa đám đông mà ngồi xuống.
Vừa sai nha hoàn rót cho mình một chén trà nóng, y chợt cảm thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại. Y quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt bình thản của Hộc Luật Hạnh đang cúi xuống nhìn mình.
Hộc Luật Hạnh vốn sĩ diện, dù đang trong tình huống cấp bách như vậy, hắn cũng phải ăn vận chỉnh tề rồi mới chịu xuất hiện.
Hai mươi năm không để lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt hắn, nhưng Minh Đức Nghĩa biết Hộc Luật Hạnh của hiện tại đã thay đổi rất nhiều. Ít nhất, hắn đã có thể giữ bình tĩnh hơn so với khi còn trẻ, không còn viết thẳng sự căm ghét dành cho y lên mặt nữa.
"Minh đường chủ, sao ngươi lại tới đây?" Hộc Luật Hạnh cong khóe môi, giọng điệu ôn hòa, nhưng vẻ mặt lại là kiểu ngoài cười nhưng bên trong không cười, "Nếu ta nhớ không nhầm, trong dịp sinh thần của khuyển tử lần này, nhà Hộc Luật chúng ta không hề gửi thiệp mời tới Dược Tông Đường."
Minh Đức Nghĩa nhấp một ngụm trà nóng, đặt chén xuống, cười hề hề ngước lên: "Gia chủ Hộc Luật nói vậy sai rồi. Nhà Hộc Luật của các người đúng là không gửi thiệp mời cho Dược Tông Đường chúng ta, nhưng cũng đâu có quy định người Dược Tông Đường không được đi cùng người khác tới?"
Sắc mặt Hộc Luật Hạnh trầm xuống, thấp giọng nói: "Thứ ngươi muốn, ta đã đưa cho ngươi cả rồi. Rốt cuộc còn muốn gì nữa?"
"Không muốn gì cả, chỉ là đến góp vui thôi." Minh Đức Nghĩa vẫn giữ nguyên nụ cười giả tạo. "Gia chủ Hộc Luật, chúng ta dù sao cũng có mấy năm tình nghĩa sư huynh đệ đồng môn, ngươi không chào đón ta đến thế sao?"
Không nhắc đến chuyện trước kia thì thôi, vừa nhắc đến, gương mặt luôn cố giữ vẻ bình thản của Hộc Luật Hạnh lập tức vặn vẹo trong thoáng chốc, song hắn nhanh chóng che giấu đi.
"Ngươi sớm đã bị sư tôn đuổi khỏi sư môn, còn mặt mũi nào nói đến tình nghĩa với ta?" Hộc Luật Hạnh nghiến răng, chộp lấy cổ Minh Đức Nghĩa, móng tay ngón trỏ và ngón cái gần như bấu vào da thịt y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!