Mị Lục lại một lần nữa trải qua cảm giác ấy.
Thì ra, khi nỗi đau chạm đến cực hạn, người ta sẽ chẳng thể thốt lên dù chỉ một âm thanh.
Ngọn lửa điên cuồng cắn nuốt thân thể bọn họ. Trong cơn đau rát vì da thịt bị xé nát, y ngửi thấy mùi tóc và da cháy khét, chẳng rõ là của mình hay của Ngôi Sinh.
Ngôi Sinh buông ống quần y ra, miệng phát ra tiếng gào thét đau đớn.
Mị Lục dồn chút sức tàn cuối cùng ôm chặt Hộc Luật Yển vào lòng.
Bỗng nhiên y chợt nhận ra—
Có lẽ đây chính là số mệnh.
Y và Hộc Luật Yển đã ở bên nhau quá lâu, dù chẳng thể cùng sống, nhưng cũng đã cùng nhau chết đi cả chục lần.
Dẫu hiện tại cốt truyện đã đổi khác, thì bọn họ vẫn cứ chết bên nhau.
Có lẽ đây chỉ là kết quả của hiệu ứng cầu treo, thậm chí có đôi khi, trong thế giới giả tạo này—một thế giới do chính tác giả kiến tạo—y lại chỉ cảm nhận được một chút chân thực từ Hộc Luật Yển.
(Hiệu ứng cầu treo (suspension bridge effect) là một hiện tượng tâm lý, trong đó sự k*ch th*ch thể chất do sợ hãi hoặc lo lắng (ví dụ, khi đi qua một cây cầu treo cao và rung lắc) có thể bị nhầm lẫn với sự hấp dẫn lãng mạn. Điều này có nghĩa là, trong một tình huống nguy hiểm hoặc đáng sợ, con người có xu hướng cảm thấy bị thu hút bởi những người xung quanh hơn bình thường.)
Nhưng tất cả cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Mị Lục nghĩ vậy.
Tạm biệt, Hộc Luật Yển...
Không, là đừng gặp lại nữa.
Hy vọng cái chết phá vỡ cốt truyện đã định sẵn của bọn họ có thể kết thúc luân hồi, kết thúc nỗi đau của y, cũng kết thúc sự tuyệt vọng và thù hận vô tận của Hộc Luật Yển.
Tất cả suy nghĩ đều vụt qua trong chớp mắt.
Vậy nên, Mị Lục không nhận ra—người đang được y bảo vệ trong vòng tay, chẳng biết từ lúc nào đã khẽ mở mắt giữa bầu không khí bị lửa thiêu đến vặn vẹo.
Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh kinh hoàng đang tụ lại trong lòng bàn tay Hộc Luật Yển.
Luồng sức mạnh ấy phình to với tốc độ kinh hãi, ban đầu chỉ là một dòng xoáy khí nhỏ bé, vậy mà trong nháy mắt đã cô đặc thành thực thể đen ngòm, tựa như sương mù cuồn cuộn, điên cuồng tràn ra xung quanh.
Chỉ trong chớp mắt, khối sương đen ấy đã bành trướng gấp mười lần ban đầu, tựa như một cái miệng khổng lồ khát máu nuốt chửng tay Hộc Luật Yển, thậm chí còn men theo cánh tay hắn, từng chút một lan lên trên.
Ngay sau đó, bàn tay đang bị sương đen bao trùm vốn rũ xuống vô lực lại bỗng chậm rãi nâng lên.
Bầy Xích Hỏa Lang và Bát Mục Kê xung quanh dường như cảm nhận được điều gì đó, động tác cắn xé khựng lại, trong hàng chục đôi mắt phản chiếu ánh sáng quỷ dị bỗng dâng lên từng đợt sợ hãi.
Đám người phía xa ngây ngẩn nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mặt, hoàn toàn bị chấn động đến mức không thể thốt thành lời.
Mãi một lúc sau, Cảnh Đào mới là người đầu tiên hoàn hồn, kéo theo Nghê Văn Tuệ và Vũ Oanh lùi lại vài bước, lắp bắp hỏi:
"Đó... đó là gì?"
Nghê Văn Tuệ không chắc chắn: "Sương đen ư?"
Cảnh Đào chau mày: "Sương đen từ đâu ra?"
Nghê Văn Tuệ không trả lời được, chỉ đành im lặng.
Phải rồi, làn sương đen này từ đâu ra?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!