Ngựa của Thạch Phương không phải ngựa thường. Tuy không thể sánh với những pháp khí phi hành quý hiếm hay phi thuyền vận hành bằng linh thạch, nhưng tốc độ của nó nhanh hơn ngựa bình thường rất nhiều.
Ít nhất bọn họ không cần lo sẽ bị đàn yêu thú phía sau đuổi kịp.
Mị Lục lập tức quyết định, nhanh chóng bò dậy từ trên xe gỗ.
Y thu hết tấm chăn trên người lẫn pháp khí trên mặt đất vào túi Càn Khôn, sau đó ôm cả chăn lẫn người Hộc Luật Yển, xoay người nhảy lên xe ngựa của Thạch Phương.
Bậc thang xe ngựa khá cao, Mị Lục lên một mình thì dễ, nhưng lần này y còn ôm theo một Hộc Luật Yển, thành ra lên xe không tránh khỏi khó khăn.
May thay, trong xe kịp thời vươn ra mấy cánh tay mảnh dẻ kéo y lên.
Mị Lục được Nghê Văn Tuệ và những người khác giúp đỡ, thở hổn hển cảm ơn xong, chợt nghe thấy tiếng gào thảm thiết đầy tuyệt vọng của Ngôi Sinh từ bên ngoài:
"Thế còn ta thì sao?!"
Lúc này Mị Lục mới nhớ ra còn một người nữa – Ngôi Sinh. Y ngoảnh đầu lại.
Chỉ thấy Ngôi Sinh bị trói chặt từ đầu đến chân bằng dây Khốn Tiên, hoàn toàn không có cách nào leo lên xe.
Ngôi Sinh đã lo đến phát điên, hắn nhảy nhót đến bên ngoài cửa xe, đôi mắt đỏ quạch căm phẫn trừng Mị Lục:
"Ngươi mau cởi trói cho ta đi! Không thì ta lên kiểu gì?!"
Mị Lục giơ tay tháo dây Khốn Tiên khỏi người Ngôi Sinh.
Ngôi Sinh lập tức leo lên xe, ngồi xuống.
Bên ngoài, Thạch Phương thấy mọi người đã lên xe, vội giật cương thúc ngựa, đồng thời giơ roi quất mạnh xuống.
Ngựa hí dài một tiếng, kéo theo xe ngựa lao vút đi.
Xe chạy băng qua vùng đất hoang bụi mù mịt, tốc độ nhanh đến mức cả thân xe cũng chao đảo dữ dội.
Một chiếc xe nhỏ bỗng chốc nhét đến sáu người, không gian vốn còn rộng rãi lập tức trở nên chật chội, đến mức những người ngồi cùng hàng gần như chân kề chân, tay chạm tay.
Tuy nhiên, nam nữ có sự khác biệt. Ba cô nương Nghê Văn Tuệ ngồi một hàng, còn Mị Lục ôm Hộc Luật Yển cùng Ngôi Sinh ngồi một hàng.
Ngôi Sinh vẫn còn cay cú chuyện Mị Lục thẳng tay vứt bỏ hắn ban nãy, trong đầu chỉ muốn đánh y một trận ra trò.
Nhưng hắn biết đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Không chỉ vì lúc này hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Mị Lục và Hộc Luật Yển, mà còn vì trong xe còn có Thạch Phương và những người khác.
Thạch Phương nhập môn Thái Thăng Tông – một môn phái không dễ chọc vào. Nếu bọn họ biết Hộc Luật Yển còn có giá trị lợi dụng, vậy thì đối thủ tranh giành Hộc Luật Yển với Dược Tông Đường của bọn họ sẽ nhiều thêm một người.
Ngôi Sinh suy đi tính lại, cuối cùng đành nuốt cục tức này xuống.
Nhưng nhịn lâu quá, cả người hắn cũng run rẩy, sắc mặt tối sầm.
Nghê Văn Tuệ và hai cô nương khác đều bị nét mặt u ám của hắn dọa sợ, song cũng không tiện hỏi nhiều, bèn đồng loạt dời ánh mắt sang Mị Lục, người đang chỉnh tư thế ngủ cho người trong lòng.
Nếu xét về dung mạo, Mị Lục trông đẹp hơn Ngôi Sinh nhiều, cũng có vẻ giống người tốt hơn.
Còn người trong lòng Mị Lục, từ góc nhìn của các nàng, chỉ có thể thấy mái tóc đen dài buông xõa và một bàn tay trắng muốt thò ra từ trong chăn. Ngoài ra, toàn bộ cơ thể người đó đều bị tấm chăn dày cộp che kín.
Nghê Văn Tuệ ngồi đối diện Mị Lục, ánh mắt nàng khẽ hạ xuống, liền dừng lại trên bàn tay kia—
Bàn tay ấy thật đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!