Mị Lục biết rằng nếu kẻ trong bóng tối thực sự muốn lấy mạng bọn họ, thì đã ra tay trước khi bắn tên, chứ không đời nào cảnh báo trước rồi mới hỏi. Nghĩ vậy, y đoán đối phương chỉ đang dò xét, có phần kiêng dè sự xuất hiện của bọn họ, nhưng lại không muốn gây chuyện.
Mị Lục chần chừ một chút, đặt pháp khí mới lấy ra lên xe đẩy.
Y chắp tay hướng về phía mũi tên bay đến, cất giọng vang vọng: "Đạo hữu, chúng ta là đệ tử của Dược Tông Đường, phụng mệnh tông môn ra ngoài rèn luyện. Trên đường trở về chẳng may đụng phải một con yêu thú lớn, ba người chúng ta không thể chống lại, suýt nữa bỏ mạng."
Nói rồi, y chỉ sang phía Ngôi Sinh và Hộc Luật Yển đang nằm trên xe đẩy, tiếp lời: "Hiện giờ sư huynh và sư đệ của ta đều đã bị thương, mong đạo hữu rộng lượng, cho chúng ta nghỉ tạm ở đây một đêm. Sau này Dược Tông Đường của chúng ta nhất định sẽ trả báo đáp món nợ ân tình này."
Ngôi Sinh: "......"
Hắn kinh hãi trước độ mặt dày của Mị Lục.
Cái gì mà "Dược Tông Đường của chúng ta"?!
Dược Tông Đường là của đường chủ bọn hắn, liên quan gì đến cái tên họ Mị này chứ?!
Hơn nữa, chỉ cần cái miệng dẻo quẹo kia mở ra là đã nợ nhân tình hộ tông môn, nếu đường chủ biết chuyện, chắc chắn sẽ tức giận tự tay g**t ch*t ba người bọn họ.
Ngôi Sinh giận đến mức thất khiếu bốc khói, nhưng không còn cách nào khác, hắn đành nghiến răng trừng mắt nhìn Mị Lục trong bóng tối.
Tên họ Mị kia cứ chờ đi!
Thù này không báo không phải là người của Dược Tông Đường!
Ai ngờ vừa mới nghĩ xong, Mị Lục bỗng quay đầu nhìn hắn.
Ngôi Sinh vội vàng thu lại vẻ âm trầm, giả vờ như không có chuyện gì, còn nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc.
Mị Lục cười nói: "Sư huynh, nghe nói huynh có chút danh tiếng trong giới tu chân, biết đâu đối phương lại nhận ra huynh."
"......" Ngôi Sinh đâu có ngu, vừa nghe đã hiểu ngay ý tại ngôn ngoại, hắn lập tức lùi lại theo bản năng.
Mị Lục vô tình v**t v* cán roi dài mới cột lại bên hông.
Ngôi Sinh giật nảy mình, bỗng dưng cất giọng lớn: "Ta là Ngôi Sinh của Dược Tông Đường! Nếu đạo hữu chịu nể mặt, ta sẽ ghi nhớ nhân tình này, sau này nếu đạo hữu có chỗ cần Ngôi Sinh ta, ta nhất định sẽ không từ chối."
"Thì ra là Ngôi Sinh chân nhân." Đối phương quả nhiên biết hắn.
Vừa dứt lời, một bóng đen lặng lẽ hạ xuống cách họ không xa.
Mị Lục nheo mắt nhìn, với tu vi hiện tại của y, chỉ có thể nhìn rõ đối phương là một người đàn ông trung niên không cao lắm, còn tướng mạo thì gần như hòa vào bóng tối mà dạ minh châu không chiếu tới. Y hoàn toàn không dò ra được tu vi của đối phương.
Chỉ thấy người nọ chắp tay với bọn họ, nhưng lời lại nói với Ngôi Sinh: "Tại hạ là Thạch Phương, đệ tử ngoại môn của Thái Thăng Tông, từng có vài lần gặp mặt với Ngôi Sinh chân nhân trên núi Thái Thăng, không biết Ngôi Sinh chân nhân còn nhớ không?"
Ngôi Sinh dĩ nhiên không nhớ. Trừ phi là mỹ nhân có dung mạo xuất sắc, bằng không, những kẻ tép riu như thế này hắn chẳng bao giờ để vào mắt. Thế nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, hắn không khỏi nảy sinh vài suy tính.
"Đương nhiên là nhớ." Hắn vừa nói vừa định mở miệng tiếp lời, bỗng dưng cảm thấy có thứ gì đó chạm vào eo mình.
Ồ—
Thì ra là Mị Lục không biết đã vòng ra sau lưng hắn từ lúc nào, còn dùng cán roi ấn lên hông hắn.
Mị Lục cười bảo: "Sư huynh, huynh và sư đệ đều bị thương, nghỉ ngơi quan trọng hơn, sau này hàn huyên cũng không muộn."
Ngôi Sinh: "......"
Thạch Phương bên kia nghe rõ lời Mị Lục, bèn nói: "Vậy tại hạ không quấy rầy Ngôi Sinh chân nhân và các sư đệ nghỉ ngơi nữa. Hôm khác có dịp, mời chân nhân cùng uống vài chén."
Vừa dứt lời, thân ảnh Thạch Phương cũng biến mất trong màn đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!