Mị Lục lập tức nhận ra người đến là Lâm Yển!
Ngoài hắn ra, chẳng còn ai dám làm vậy với y nữa.
Y lắc đầu hất nước trên mặt, sau khi ổn định lại thân hình liền nâng mặt hắn lên, cúi gần hôn nhẹ môi hắn: "Chúc sinh nhật vui vẻ."
Lâm Yển vòng tay ôm lấy eo y, đôi mắt sáng lấp lánh: "Ta mười bảy rồi!"
Mị Lục bật cười: "Lại lớn thêm một tuổi."
Lâm Yển nghiêng đầu: "Ngươi còn nhớ mấy hôm trước ngươi nói gì không?"
"Nhớ rõ." Mị Lục vừa trả lời, vừa vươn tay vén mớ tóc ướt dính trên cổ Lâm Yển, một tay đặt lên vai, tay kia nhẹ nhàng vân vê vành tai hắn, mắt khẽ cụp, giọng nhẹ như gió thoảng, "Muốn biết ta tặng ngươi quà gì không?"
Vừa nghe vậy, ánh mắt Lâm Yển lập tức sáng lên, bị dời hết sự chú ý.
Hắn háo hức hỏi: "Ngươi thật sự chuẩn bị quà cho ta sao?"
"Đương nhiên rồi. Hôm nay là sinh nhật ngươi, sao ta có thể không chuẩn bị quà?" Quần áo trên người đã ướt hết, Mị Lục cũng không vội rời khỏi, dứt khoát ngồi xuống mép hồ, nước ấm tràn xuống thân người, lượn lờ khói mỏng bao quanh lấy y.
Trong đêm sâu lặng lẽ này, y chẳng những không thấy lạnh, ngược lại, lòng bàn tay và cả thân thể đều ấm dần lên.
Đương nhiên, nóng nhất vẫn là ánh mắt của Lâm Yển không chớp lấy một lần, gắt gao dõi theo y — nóng bỏng đến mức tưởng chừng chỉ cần một chút thôi là có thể bốc cháy ngay tại chỗ.
Vừa ngồi xuống bể nước nóng bên cạnh, Lâm Yển đã không kìm được mà theo lên.
Nhưng Lâm Yển không cùng ngồi vào bể tắm với Mị Lục, mà là quỳ gối bên cạnh, cúi người xuống, hai tay ôm lấy một chân y, ngửa mặt lên nhìn, dáng vẻ đáng thương đến mức khiến người ta mềm lòng.
Mặt mũi và cả người Lâm Yển đều là nước, lông mi bị thấm đến rõ mồn một từng sợi một, dưới ánh sáng từ viên dạ minh châu, mỗi lần mi khẽ rung đều hiện ra một đường cong tinh tế vô cùng.
Mị Lục nhẹ nhàng chạm tay lên mặt hắn, rồi mở miệng nói:
"Chẳng phải trước đây ta đã bảo ngươi đưa ta sợi dây bạn lữ sao?"
Lâm Yển "ừ" một tiếng.
Lần trước khi Mị Lục trở về huyện Ngạc Thành, y từng bảo Lâm Yển đưa sợi dây bạn lữ cho mình, lúc ấy Lâm Yển không chút do dự liền trao ra.
Cũng chính vì vậy, đêm ấy khi Lâm Yển lặng lẽ lẻn vào phòng y, Mị Lục mới không hề hay biết gì. Bởi sợi dây bạn lữ không còn trên người Lâm Yển nữa, nên y cũng không cảm nhận được sự tiếp cận của Lâm Yển.
"Tuy rằng ta đã đưa sợi bạn lữ cho ngươi từ khi ngươi còn rất nhỏ, nhưng giữa chúng ta có mối quan hệ đặc biệt. Ta không muốn để người khác biết việc chúng ta đeo dây bạn lữ, nên chỉ có thể sửa lại một chút, xem như dây buộc bình thường mà thôi."
Mị Lục vừa nói, vừa lấy ra hai sợi dây bạn lữ mới làm lại — kỳ thực gọi là dây bạn lữ thì cũng đúng, nhưng chúng trông giống vòng cổ hơn. Ở giữa dây có đính một viên linh thạch nhỏ xíu, quen thuộc đến không thể quen hơn.
Mị Lục đeo một chiếc vào cổ Lâm Yển, rồi giấu viên linh thạch ấy vào trong cổ áo ướt đẫm của hắn. Sau đó mới đeo chiếc còn lại lên cổ mình.
Hai sợi giống hệt nhau, nếu đeo ở cổ tay thì e rằng quá nổi bật. Nhưng nếu là đeo ở cổ, lại có cổ áo và tóc che khuất thì sẽ kín đáo hơn nhiều.
Dù hiện tại họ vẫn mang danh nghĩa cha nuôi
- con nuôi, dù cả hai chẳng phải người bận tâm ánh nhìn của thiên hạ, nhưng sống giữa trung tâm cơn lốc, nơi lòng người khó dò, thì thà ít một chuyện vẫn hơn nhiều một chuyện.
Lâm Yển cúi đầu liếc nhìn cổ áo mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Mị Lục, nhíu mày hỏi:
"Sợi dây này có phải hơi dài quá không?"
"Không dài, vừa vặn," Mị Lục cười, "như vậy mới không khiến người khác chú ý."
"Ờ..." Lâm Yển khẽ đáp, có vẻ vẫn không vừa ý, chân mày nhíu chặt hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!