Chương 144: Phiên ngoại.

Lâm Yển cảm thấy cổ họng mình cũng như thắt lại. Hắn nghe rõ tiếng mình nuốt nước bọt. Một lúc lâu sau, mới căng nhẹ môi mà nói:

"Ta muốn ôm ngươi."

Mị Lục nói khẽ:

"Ngươi đang ôm ta rồi."

"Chưa đủ."

Lâm Yển rúc người lên người y, mặt vùi sâu vào cổ Mị Lục, hít một hơi thật sâu. Khoang mũi toàn là mùi hương thoang thoảng quen thuộc từ người y, dịu nhẹ mà dễ nghe như một khúc hát câm.

Thật lạ lùng.

Mùi trên người Mị Lục rất nhạt, thế nhưng lại giống như rượu ngon thuần túy, khiến hắn say đến hoa mắt choáng đầu.

Thân thể hắn nhanh chóng nóng lên.

Không đủ.

Thế nào cũng không đủ.

"Ta còn muốn chạm vào ngươi." Lâm Yển hôn khẽ lên cổ Mị Lục, giọng khẽ khàng nũng nịu, như mèo con rướn vuốt vào lòng chủ:

"Cho ta sờ một chút, được không?"

Vừa nói dứt lời, hắn đã bắt đầu hành động.

Những nụ hôn mịn màng như mưa rơi, từng chút chạm lên da thịt Mị Lục.

Hắn cảm nhận được thân thể Mị Lục dần cứng đờ, tay đang giữ lấy cổ tay hắn cũng chậm rãi siết chặt, thậm chí hơi hơi run lên.

Hắn đưa tay vuốt gương mặt Mị Lục, khiến y nghiêng đầu sang một bên.

Hai ánh mắt giao nhau.

Rồi hắn lại cúi xuống hôn tiếp.

Kết giới phủ trên núi đan xen tuyết lạnh và gió rét. Bên ngoài căn phòng tĩnh lặng đến mức không nghe thấy tiếng côn trùng, cũng chẳng có lá cây xào xạc.

Chỉ còn lại tiếng môi chạm nhau trong bóng tối.

Mị Lục khẽ xoay cổ, có vẻ không thoải mái, dứt khoát trở mình trong lòng ngực Lâm Yển. Tay y nắm cổ tay hắn cũng dần buông lỏng.

Lâm Yển như được ngầm cho phép, bàn tay đặt trên lưng Mị Lục bắt đầu lần lên cao hơn.

Mị Lục th* d*c, giọng khẽ đến không nghe rõ:

"Lâm Yển..."

"Ừm." Lâm Yển lật người áp lên người y, mắt sáng rực như chứa cả hồ nước trong vắt, nhìn chằm chằm Mị Lục không rời, bên trong ánh mắt ấy là một loại khát khao không thể đợi thêm nữa:

"Lục Lục, ta có thể tiếp tục không?"

Dù ngoài miệng rụt rè như thế, nhưng ánh mắt hắn thì giống hệt con sói đói khát nhìn thấy con mồi — hận không thể một ngụm nuốt trọn lấy Mị Lục.

Mị Lục tóc dài xõa tung, phủ kín gối. Hàng mi y khẽ run, rõ ràng là đang căng thẳng.

Lâm Yển cúi đầu hôn lên mắt y, rồi hôn xuống sống mũi, rồi đến môi, từng chút, từng chút một, cho đến khi đến chỗ yết hầu thì dừng lại chốc lát — nhưng không hề có ý dừng hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!