Dù ngoài miệng là đang hỏi, nhưng Lâm Yển căn bản không thực sự chờ Mị Lục đồng ý. Vừa dứt lời, Lâm Yển đã chầm chậm nghiêng người về phía y, cẩn thận tiếp cận.
Mị Lục không đáp cũng không từ chối, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt Lâm Yển ngày một tiến sát, không chớp mắt lấy một lần.
Có thể thấy y hơi khẩn trương.
Lâm Yển cũng cực kỳ hồi hộp. Từ trước đến nay, hắn chưa từng thân mật với Mị Lục trong thân phận là Lâm Yển. Dù gì thì trên danh nghĩa, y vẫn là cha nuôi của hắn. Sự mới lạ ấy khiến hắn cảm thấy k*ch th*ch, bên tai đều là tiếng tim đập của chính mình.
Thình thịch —
Thình thịch thình thịch —
Lâm Yển không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào khác.
Cho đến khi cảm nhận được làn môi mềm mại và ấm áp kia chạm vào môi mình, Lâm Yển mới chậm rãi hoàn hồn. Gương mặt Mị Lục bị kéo lại gần trong tầm mắt, gần đến mức hắn có thể đếm rõ từng sợi lông mi dài rũ xuống của y.
Lâm Yển phát hiện lông mi của Mị Lục thật dài, cong vút dịu dàng. Khi rũ xuống, một bóng mờ nhỏ phủ trên làn da trắng mịn như sứ, khiến hắn ngẩn ngơ nhìn mãi không dứt.
Mặc dù những chi tiết ấy từ lâu đã khắc sâu trong trí nhớ hắn, nhưng mỗi lần ngắm nhìn, tim hắn lại không khỏi rung động.
Lâm Yển nhẹ nhàng cọ môi mình lên môi Mị Lục. Một lúc lâu sau mới thử thăm dò mà đưa đầu lưỡi ra. Mị Lục cũng vô cùng phối hợp hé miệng, bàn tay bị Lâm Yển nắm lấy bất giác trượt ra, thuận theo cánh tay đặt lên vai hắn.
Tay Mị Lục không đến nỗi lạnh, nhưng khi vòng qua cổ Lâm Yển lại khiến hắn hơi rùng mình.
Hắn nghĩ chắc bản thân vẫn còn quá hồi hộp.
Trong lồng ngực như có một con thỏ nhảy nhót liên hồi, chỉ sợ một giây sau sẽ phá vỡ lồng ngực mà thoát ra.
Mị Lục cảm nhận được điều gì đó, động tác ôm cổ hắn thoáng khựng lại, khẽ ngửa đầu ra sau:
"Sao vậy?"
"Không sao" Lâm Yển nhìn khuôn mặt Mị Lục gần trong gang tấc, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hồng hào của y, vô thức nuốt nước bọt, "Ta chỉ là... hơi căng thẳng."
Mị Lục bật cười khẽ, nâng tay đang đặt trên vai Lâm Yển, tiện đà xoa đầu hắn, dịu giọng nói:
"Không giấu gì ngươi... ta cũng căng thẳng."
Gương mặt Mị Lục bỗng chốc trở nên sáng bừng. Y nheo mắt cười, dịu dàng còn hơn cả gió xuân. Trên người khoác một chiếc trường bào màu nâu nhạt, cổ áo lót lớp lông thỏ trắng muốt bao quanh khuôn mặt thanh tú, càng tôn lên đôi môi đỏ, hàm răng trắng cùng ánh mắt đen láy của y.
Có lẽ vì đời này không còn bị bệnh tật giày vò, Mị Lục trông không còn gầy yếu như kiếp trước. Thân thể vẫn mảnh khảnh nhưng đã không còn nét mong manh nữ khí ngày xưa.
Lâm Yển lặng lẽ nhìn y thật lâu, trong đầu không kìm được hiện lên những hình ảnh —
Hắn và Mị Lục đi dưới bầu trời tuyết trắng bay đầy trên cánh đồng mênh mông, ngủ trong sơn động lạnh giá tĩnh lặng, xuyên qua cánh rừng vắng phủ tuyết dày. Khi phóng tầm mắt ra xa sẽ thấy trời và đất nối nhau thành một mảng trắng xoá, giữa không gian mênh mông ấy, hai người chỉ có tuyết rơi ngợp trời làm bạn đồng hành.
Giống như cả thế giới chỉ còn lại họ.
Hắn vẫn nhớ, trong sơn động kia, Mị Lục từng chất đầy điểm tâm để làm thành một cái bánh kem chúc mừng sinh nhật hắn.
Khi đó, hắn đã thầm ước một điều.
Hắn không nói điều ước ấy cho Mị Lục biết, nhưng hắn luôn ghi nhớ trong lòng. Đến nay, hắn cũng đã hoàn thành tâm nguyện đó.
Tâm nguyện của hắn là — hắn muốn đời đời kiếp kiếp ở bên Mị Lục. Nếu Mị Lục chết rồi, hắn cũng không muốn sống một mình. Nếu hắn chết, thì hắn sẽ hóa thành một cơn gió, một trận mưa, một bông tuyết, mãi mãi ở bên cạnh Mị Lục, không bao giờ rời xa.
Hắn muốn cùng Mị Lục, kiếp này kiếp khác, trói buộc bên nhau.
Họ sẽ không bao giờ tách ra. Dù cho sinh ly hay tử biệt cũng không thể khiến hai người họ chia lìa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!