Lâm Yển đã khôi phục vẻ mặt lạnh băng không gợn sóng, ánh mắt từ trên cao lạnh lùng dõi xuống, tận dụng lợi thế chiều cao mà phủ trùm lấy nàng. Đầu Tiểu Tiếu chỉ cao đến vai Lâm Yển, hai người lại đứng rất gần, rõ ràng Lâm Yển là một thiếu niên tuấn mỹ cao gầy, nhưng Tiểu Tiếu lại thấy Lâm Yển tựa như một ngọn núi đồ sộ, nặng trĩu đè ép nàng, che khuất toàn bộ ánh sáng trong tầm mắt.
Áp lực đè nén khiến người ta khó lòng thở nổi.
Ở trong phủ nhiều năm như vậy, ngay cả Mị Lục và quản gia Lý cũng chưa từng dùng ánh mắt đáng sợ thế này nhìn nàng. Tiểu Tiếu cảm giác từng lớp da mình như muốn bong tróc, hai chân mềm nhũn, suýt nữa khuỵu xuống.
"Tiểu... tiểu công tử..." Tiểu Tiếu lắp ba lắp bắp.
"Ừm." Lâm Yển nói bằng giọng điệu lạnh bằng, "Ngươi là Tiểu Tiếu?"
"Dạ... là nô tỳ ạ."
"Ngươi đang định đi đâu vậy?"
Tiểu Tiếu nắm chặt tay, siết cứng trước ngực, toàn thân căng như dây đàn, run rẩy đến mức không kiểm soát nổi. Bản năng mách bảo nàng: Lâm Yển đối với mình có địch ý rất lớn.
Nuốt nước miếng cái ực, nàng run run nói:
"Nô... nô tỳ không đi đâu cả... nô tỳ còn có việc phải làm..."
"Việc gì?"
"Nô tỳ được chủ tử phân phó mỗi ngày chăm sóc vườn đào bên này ạ!" Lo sợ hắn hiểu lầm, Tiểu Tiếu vội giải thích, mồ hôi tuôn như mưa: "Vườn đào mới gieo trồng, rất quý giá. Mùa đông lạnh giá thế này, chỉ cần lơ là một chút là hỏng hết ạ..."
"Vườn đào đâu?"
"Ở... ở bên kia..." Tiểu Tiếu run rẩy giơ tay chỉ hướng.
Lâm Yển theo hướng nàng chỉ nhìn sang — một mảng xanh mướt nổi bật giữa những cành cây trụi lá, rực rỡ đến lạ thường.
Gió lướt qua, lá cây xào xạc vang lên.
Đêm qua, bọn họ cũng đã ngủ giữa tiếng gió đung đưa ấy.
Nhưng... nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì là chuyện bình thường.
Lâm Yển — sao lại không nhận ra chứ?
Mùa đông, đào làm gì có lá xanh sum suê thế kia?
Chắc chắn là được Mị Lục tưới linh tuyền thủy!
Tiểu Tiếu này đúng là thú vị — cây đào sinh trưởng bất thường như vậy mà nàng chẳng mảy may nghi ngờ, còn tự tin nhận hết công lao về mình.
Nghĩ tới dáng vẻ e lệ ngượng ngùng khi nãy của Tiểu Tiếu lúc nhìn Mị Lục, lòng Lâm Yển lập tức bốc lên một ngọn lửa khó gọi thành tên.
Lâm Yển gần như muốn một tay bóp gãy cổ Tiểu Tiếu, để nàng vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt Mị Lục.
Nếu người lúc này là Hộc Luật Yển, hắn tuyệt đối sẽ làm thế.
Nhưng người đang đứng ở đây lại là Lâm Yển.
Không thể, không thể như vậy...
Hay là chỉ móc mắt nàng?
Để nàng không bao giờ dùng ánh mắt dơ bẩn đó nhìn Mị Lục nữa.
Không biết Mị Lục có giận không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!