Chương 14: Tình cờ gặp gỡ.

Nghê Văn Tuệ dạo gần đây gặp chút xui xẻo.

Từ nhỏ thân thể nàng đã yếu ớt, được mẫu thân nuôi dưỡng trong khuê phòng, lúc nào cũng có mẫu thân hoặc gia nhân đáng tin của bà đi theo.

Lần này khó khăn lắm mới trốn ra ngoài cùng hai người bạn thân, kết quả là vừa dọc đường di chuyển đã bệnh liên miên, sau đó lại phải ở trọ để dưỡng bệnh, ai ngờ lại gặp phải sự cố bất ngờ.

Khi được hai người bạn che chở rời khỏi khách đ**m, nàng vẫn còn ho dữ dội.

Vì ba người lén thoát khỏi đội ngũ của trưởng bối, không dám ngang nhiên ngồi phi thuyền mà chỉ có thể tiếp tục đi đường bằng xe ngựa.

Xe ngựa lắc lư không ngừng.

Người trong xe cũng ngồi chẳng yên.

Nghê Văn Tuệ sắc mặt trắng bệch, hàng mi dài cụp xuống, in bóng thành hai vệt mờ nhạt bên dưới mắt.

Nàng không phải kiểu mỹ nhân khiến người ta vừa nhìn đã kinh diễm, mà là nét đẹp dịu dàng, nhỏ nhắn như đóa hoa lê—đôi mắt tròn tựa mắt hạnh, chóp mũi tinh tế, môi đỏ như anh đào, cả gương mặt chỉ to bằng bàn tay.

Thân thể bệnh tật quanh năm khiến nàng càng thêm mảnh mai hơn so với nữ tử bình thường, lại thêm sở thích mặc váy áo trắng, nên thoạt trông hệt như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã. Giờ đây nàng đã ho suốt một quãng đường dài, tưởng chừng có thể ho ra cả phổi.

Cảnh Đào nhẹ nhàng vuốt lưng Nghê Văn Tuệ, lo lắng nói:

"Hay là lấy một viên đan dược ra uống đi."

Nghe vậy, Nghê Văn Tuệ vội vàng xua tay:

"Ta không uống đâu."

Cảnh Đào nói: "Nhưng cứ ho mãi thế này cũng không ổn."

Nghê Văn Tuệ khẽ kéo môi cười yếu ớt:

"Đan dược dẫu có hiệu quả, nhưng cũng chỉ là biện pháp tạm thời, chữa ngọn không chữa gốc. Sư tôn từng nói, nước đầy sẽ tràn, trăng tròn rồi sẽ khuyết, nếu cứ mãi dùng đan dược để bồi bổ thân thể yếu nhược này, có lẽ cơ thể ta không chịu nổi, không chỉ lãng phí thiên tài địa bảo, mà còn có thể phản tác dụng."

Cảnh Đào cứng họng, trong lòng chua xót. Nàng đâu phải không hiểu đạo lý ấy?

Bên trong xe im lặng thật lâu.

Cuối cùng, vẫn là Vũ Oanh, người ngồi đối diện với hai nàng, lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề:

"Giá như nửa trái tim của người nhà Hộc Luật được đưa cho Văn Tuệ thì..."

Lời còn chưa dứt, nàng đã bị Nghê Văn Tuệ nghiêm giọng ngắt lời:

"Tiểu Oanh!"

Vũ Oanh giật bắn người, lập tức câm nín.

Nghê Văn Tuệ hạ tấm khăn tay đang che miệng xuống, lắc đầu với Vũ Oanh:

"Đừng nói vậy."

Vũ Oanh cắn môi, không cam lòng nói:

"Nhưng xét về giao tình, rõ ràng là Vân Yên Giáo nhà Văn Tuệ thân thiết với nhà Hộc Luật hơn."

"Chuyện này không liên quan đến quan hệ giữa hai nhà, mà là ta không muốn sống dựa trên sinh mạng của người khác." Nghê Văn Tuệ nhẹ giọng đáp.

Nàng tuy trông yếu đuối mong manh, co người lại ho khẽ thì chẳng khác nào một chú chim nhỏ bé, nhưng trong chuyện này, tính khí nàng lại cứng rắn đến mức ngay cả mẫu thân nàng cũng không làm gì được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!