Chương 13: Sa đọa.

Đường chủ của Dược Tông Đường trước đó có việc phải ở lại đây mấy ngày, sau đó mới cùng những người khác lên phi thuyền đến Thần Tiên Cốc.

Những kẻ có thể lên phi thuyền kia đương nhiên không phải tu sĩ tầm thường, thậm chí có kẻ tu vi còn cao hơn đường chủ của Dược Tông Đường. Để tránh tin tức bị rò rỉ, người của Dược Tông Đường tuyệt đối sẽ không chủ động liên lạc với đường chủ trong khoảng thời gian này.

Ngôi Sinh trở về phòng, dùng phù truyền âm, nhưng đợi mãi cũng không thấy bên kia có động tĩnh, liền biết đường chủ đang bất tiện.

Nhưng có hắn trông chừng ở đây, Hộc Luật Yển có mọc cánh cũng đừng mong thoát nổi.

Nghĩ đến đây, trái tim đang nóng lòng muốn liên lạc với đường chủ của Ngỗi Sinh cũng dần bình tĩnh lại.

Hắn chợt nhớ đến vị tiểu thiếu gia nhà Mị gia kia—một thiếu niên xinh đẹp đến nao lòng. Ý niệm vừa lướt qua, trái tim Ngôi Sinh lập tức rung động, lần đầu tiên, hắn mong chờ màn đêm buông xuống đến vậy.

Tâm trạng vui vẻ, Ngôi Sinh sai thuộc hạ chuẩn bị nước ấm, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục mới tinh, rồi mới ngồi xuống bàn, chờ tin tức từ Thất Sát Ngũ Độc.

Nhưng chờ mãi, bên Thất Sát và Ngũ Độc vẫn không có tin tức gì.

Để đảm bảo tính bí mật, tất cả tu giả khi qua đêm bên ngoài tông môn đều sẽ sử dụng phù chú có chức năng che chắn. Dược Tông Đường của họ không phải là môn phái danh môn chính phái gì, càng phải làm như vậy để bảo toàn tính mạng vào thời khắc quan trọng.

Thế nên khi Ngôi Sinh tĩnh tâm cảm nhận động tĩnh bên Thất Sát và Ngũ Độc, hắn không cảm nhận được gì cả.

Rốt cuộc, hắn cũng không thể ngồi yên nữa. Ngôi Sinh đứng dậy, định đi tìm Thất Sát Ngũ Độc.

Kết quả vừa mở cửa, liền chạm mặt người hắn mong nhớ bấy lâu.

Mị Lục không biết đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, một tay còn lơ lửng giữa không trung, tư thế như đang định gõ cửa.

Thấy cửa đột ngột mở ra, Mị Lục giật nảy mình, nhưng chẳng biết nghĩ đến điều gì, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, khẽ mỉm cười với Ngôi Sinh:

"Tìm thấy ngươi rồi."

Sắc mặt y trắng bệch, nhưng đôi mắt đào hoa tròn tròn lại trong veo như thấm đẫm nước, đen nhánh mà linh động. Khi y cười, đuôi mắt khẽ cong lên, ánh sáng trong phòng phản chiếu vào mắt y, tựa như ánh sao giữa đêm tối.

Ngỗi Sinh thấy y cười như vậy, không ngờ tim mình hẫng một nhịp. Hắn vội vàng ôm ngực, hơi thở dần nặng nề.

"Sao ngươi lại tới đây?" Ngôi Sinh hỏi. "Không phải đã bảo ngươi đợi ta bên kia sao?"

Mị Lục đáp: "Có người tìm ngươi, ta dẫn hắn tới."

Ngôi Sinh buột miệng hỏi: "Ai?"

Vừa dứt lời, hắn lập tức nhận ra có gì đó không đúng, theo bản năng lùi về sau một bước, ánh mắt cảnh giác nhìn Mị Lục từ đầu đến chân.

Ngôi Sinh phát hiện Mị Lục không mặc y phục mới mà hắn đã chuẩn bị, cũng không tắm rửa, trên người vẫn còn vệt máu khô bết lại, tóc tai rối bời.

Cơn mê đắm vì sắc đẹp lập tức tan biến.

Ngôi Sinh vừa định rút roi dài bên hông, lại thấy Mị Lục giơ tay lên, chỉ về phía sau y.

"Hắn tìm ngươi." Mị Lục nói, "Chính là người phía sau ngươi."

Ngôi Sinh chưa kịp suy nghĩ gì thêm, theo phản xạ quay đầu lại.

Giây tiếp theo, thắt lưng hắn đột nhiên siết chặt.

Đến khi hắn nhận thức được, roi dài quấn quanh thắt lưng hắn đã bị người ta đoạt mất.

Roi quấn lên cổ hắn, kéo mạnh về phía trước, Ngôi Sinh bất ngờ ngã nhào xuống đất.

Ngôi Sinh không kịp phản ứng, cả người ngã sấp xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!