Tí tách.
Tí tách.
Nước nhỏ xuống nền đất, ngay lập tức hóa thành từng làn sương băng lạnh buốt, chậm rãi bay lên.
Nơi này là một hàn đàm nằm sâu trong động, quanh năm sương băng lượn lờ, nhiệt độ cực thấp, thế nhưng lại là nơi tu luyện lý tưởng của các đệ tử Dược Tông Đường.
Trong hàn đàm có một người đang ngâm mình.
Người ấy chỉ khoác một lớp trung y mỏng manh, nhưng y phục đã bị nước lạnh thấm ướt, dán chặt vào làn da tái nhợt, chỉ có suối tóc đen tuyền là còn chút sắc màu.
Những sợi xích sắt to bằng cổ tay trẻ con quấn quanh tứ chi người đó, kéo dài đến bốn bức tường đen kịt xung quanh. Người ấy cúi gằm đầu, bất động, không rõ còn sống hay đã ch*t.
Nhưng nếu đến gần, sẽ thấy cơ thể hắn vẫn đang khẽ run.
"Chú ý chút, đừng để nó ch*t." Có người cất tiếng, giọng nói vang vọng trong hang động.
"Hừ, làm gì mà nghiêm trọng thế, ch*t dễ vậy sao?" Một kẻ khác cười nhạt, bước đến bên hàn đàm, vung mạnh cây roi dài trong tay.
Chỉ nghe một tiếng "vút", đầu roi lập tức quấn chặt quanh cổ người trong nước.
Chỉ thấy cơ thể người đó đột nhiên co giật, bị ép nghiêng người về phía trước. Nhưng những sợi xích sắt căng chặt kéo hắn lại, tạo thành lực đối kháng với roi dài quấn quanh cổ hắn.
"Ưm..." Người đó rít lên một tiếng r*n r* đau đớn từ kẽ răng, như thể cuối cùng cũng sống lại, chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch nhưng non nớt.
Là Hộc Luật Yển.
Hộc Luật Yển của hai năm trước, lúc ấy chỉ mới mười hai tuổi.
"Thấy chưa? Vẫn sống sờ sờ đấy thôi." Ngôi Sinh cầm roi nhếch môi cười, đắc ý nhìn người đi cùng. "Người mà Dược Tông Đường chúng ta muốn dùng, sao có thể để nó ch*t dễ dàng thế được? Như vậy chẳng phải để nó được hời rồi sao?"
Người đi cùng không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm vào Hộc Luật Yển.
Ngôi Sinh lại cười ha hả: "Yến Phong à Yến Phong, phải nói là ngươi lợi hại thật đấy. Chúng ta tìm kiếm hàng chục năm vẫn chẳng tìm được người thích hợp, vậy mà ngươi mới đến đã mang về một đứa."
Hắn vỗ mạnh lên lưng Yến Phong, tỏ vẻ thân mật.
Yến Phong bị đẩy chúi về phía trước hai bước, vô tình chạm phải ánh mắt của Hộc Luật Yển.
Trong đôi mắt phượng xinh đẹp đó tràn ngập tơ máu đỏ sẫm, con ngươi đen như hồ nước tĩnh lặng, nhưng khi đối diện với Yến Phong, cảm xúc trong đó bỗng nhiên sôi trào như nước sôi sùng sục.
Đau đớn, căm hận, tuyệt vọng...
Tất cả hòa vào nhau.
Cuối cùng đan thành một tấm lưới lớn, trùm lên khuôn mặt non trẻ của Hộc Luật Yển.
"Yến Phong..." Giọng Hộc Luật Yển khàn đặc, từng chữ bật ra như thấm đẫm máu tươi. "Ngươi lừa ta..."
Một tia chột dạ lóe lên trên mặt Yến Phong, nhưng rất nhanh, hắn liền lấy lại vẻ bình tĩnh, bình tĩnh nhìn Hộc Luật Yển: "Xin lỗi, A Yển."
Hộc Luật Yển cắn chặt răng, gắt gao trừng hắn.
"Hơn mười năm trước, nhà ta đã cưu mang hai mẹ con ngươi. Nếu không phải mẹ ta liều mình đánh lừa đám người truy sát, chỉ e các ngươi sớm đã bỏ mạng dưới đao của bọn chúng. Bây giờ mẹ ngươi đã ch*t, vậy ngươi hãy dùng mạng của mình để trả ân tình này đi."
Yến Phong cúi xuống, đối diện với đôi mắt tràn đầy thù hận của Hộc Luật Yển.
Toàn bộ hang động được chiếu sáng bởi một viên dạ minh châu, ánh sáng băng lãnh ấy soi rõ nụ cười lạnh lẽo trên khuôn mặt Yến Phong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!