Mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng vào mũi, khiến dạ dày Mị Lục cuộn trào, y lập tức nôn khan một tiếng.
Y lật người xuống giường, vơ lấy áo khoác đặt ở cuối giường rồi nhanh chóng lao ra khỏi phòng.
Cánh cửa vừa mở, một luồng mùi máu tanh nồng nặc hơn nữa ập vào, như thể cả khách đ**m đã bị ngâm trong huyết thủy.
Vậy mà bốn bề lại yên ắng lạ thường. Đừng nói là khách trọ, ngay cả bóng dáng tiểu nhị trực đêm cũng không thấy đâu. Không rõ bọn họ ngủ quá say hay đã sớm bỏ chạy vì mùi máu này.
Dù sao đi nữa, chốn này tuyệt đối không thể nán lại lâu.
Mị Lục định đi tìm Hộc Luật Yển, nhưng lại phát hiện cửa phòng hắn đang mở toang, bên trong bàn ghế, tủ kệ đều ngổn ngang, còn giường thì trống không.
Hộc Luật Yển đâu?
Người đâu rồi?!
Lòng y thắt lại, vội vàng đưa tay sờ lên giường.
Chăn đệm lộn xộn, nhưng lại lạnh băng, hoàn toàn không có nhiệt độ của người vừa nằm.
Mị Lục đứng thẳng dậy, đưa mắt quan sát khắp gian phòng.
Dù không có pháp khí chiếu sáng, nhưng với tu vi Luyện Khí đỉnh phong, y vẫn có thể thấy rõ bố cục nơi này.
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo—
Y trông thấy một cái bóng đen lặng lẽ đứng phía sau cánh cửa.
Bóng đen ấy gần như hòa làm một với bức tường phía sau, nếu không phải đối phương không thèm che giấu khuôn mặt mình, có lẽ Mị Lục đã tưởng hắn chỉ là một vật bài trí.
Trong chớp mắt khi bốn mắt chạm nhau, đối phương liền hành động.
Nhanh như cơn gió lặng lẽ, chỉ chớp mắt đã thổi tới trước mặt y.
Nhanh quá!
Đó là phản ứng đầu tiên của Mị Lục.
Từ nhỏ đến lớn, y hiếm khi giao đấu với ai, sau khi bái sư, đối thủ duy nhất cũng chỉ là những sư đệ sư muội cùng cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ. Đây là lần đầu tiên y trực diện đối mặt với một kẻ mà y hoàn toàn không cảm nhận được tu vi.
Y thậm chí còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy ngực nhói lên đau đớn—
Người kia vậy mà đã thọc tay vào lồng ngực y, chuẩn xác siết lấy trái tim!
Chỉ cần gã dùng lực thêm chút nữa, tim y chắc chắn sẽ vỡ nát ngay tại chỗ.
Mị Lục nghiến răng, triệu hồi Bích U kiếm từ túi Càn Khôn, tay bấm pháp quyết, miệng niệm chú ngữ.
Bích U kiếm lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh xanh nhạt, mũi kiếm nhắm thẳng vào lưng đối phương, mang theo sát khí sắc bén lao đến.
Nhưng kẻ đó chỉ nhẹ nhàng lách mình, liền dễ dàng né tránh.
Mị Lục ôm lấy vết thương nơi lồng ngực, loạng choạng lùi về phía giường, ngồi phịch xuống, rồi lập tức phun ra một ngụm máu.
Đau quá!
Đau đến không chịu nổi!
Nỗi đau bị rạch toang lồng ngực còn hơn gấp trăm lần so với khi bị Hộc Luật Yển hút cạn linh lực, so với hiện tại, những gì y từng trải qua trước đây chỉ là trò trẻ con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!