Chương 1: Luân hồi

Tiếng bước chân hỗn loạn như muốn xé toạc cả bầu trời, hòa lẫn giữa những tiếng la hét và gào thét kinh hoàng.

Ai có thể ngờ rằng, nơi đây lại chính là Thần Tiên Cốc, nơi an cư của gia tộc Hộc Luật – gia tộc đứng đầu tứ đại thế gia?

Thần Tiên Cốc vốn là chốn thâm sâu nhất ở huyện Ngạc Thành, bên ngoài có thác mây che phủ bầu trời, bên trong là cảnh sắc kỳ vĩ che lấp ánh dương, vách đá cao vời vợi, quái thạch hiểm trở, tất cả đều không theo một quy tắc nào.

Thế nhưng, chỉ nửa canh giờ trước, ma đầu Hộc Luật Yển – kẻ đã làm loạn cả tu chân giới – lại đột phá kết giới, mạnh mẽ xông vào nơi này.

Từng người một trong Hộc Luật gia gục xuống, máu tươi bắn lên những cột hiên bằng bạch ngọc, men theo bề mặt trơn nhẵn chảy dài xuống nền đất.

Trong đại điện, đèn đuốc vẫn sáng rực, chỉ có vòm trời cao vời vợi phía trên là chưa bị vấy bẩn bởi huyết sắc.

Hộc Luật Yển chậm rãi dừng bước, nhìn xuống nam nhân đang chật vật ngã dưới đất, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt.

"Bao năm qua rồi, đồ của ta... dùng có tốt không?"

Trái tim nam nhân đột nhiên co rút dữ dội, hai tay chống đất liên tục lùi về phía sau. Hắn bị bóng dáng cao lớn của Hộc Luật Yển bao trùm, nỗi sợ hãi trong mắt ngày càng sâu.

"Hộc Luật Yển, ta... ta trả tim lại cho ngươi! Xin ngươi tha cho ta, tha cho Hộc Luật gia, được không? Chúng ta là người một nhà! Những kẻ bị ngươi giết cũng đều là tộc nhân của ngươi..."

Lời chưa dứt, chiếc roi dài nhuốm máu đã xuyên thẳng vào lồng ngực.

Tiếng nói của nam nhân bỗng chốc bị cắt đứt.

Hắn trợn trừng mắt, rồi "ọe" một tiếng, phun ra một búng máu tươi.

Trong ánh mắt thống khổ của hắn, nụ cười trên gương mặt Hộc Luật Yển càng lúc càng sâu. Hắn cúi người xuống, hàng mi dài rũ nhẹ, tựa như đang thưởng thức biểu cảm đau đớn tột cùng của đối phương. Hắn ghé sát, lặp lại câu hỏi vừa rồi:

"Đồ của ta... dùng có tốt không?"

Nam nhân hé miệng, từng chữ thốt ra đều đầy khó nhọc: "Ta... ta trả tim lại cho ngươi... ngươi tha cho... tha cho Hộc Luật gia..."

Hộc Luật Yển nghiêng đầu: "Chết đến nơi rồi mà còn lo cho tộc nhân của ngươi sao?"

"... Cầu xin ngươi..."

"Thôi được." Hộc Luật Yển hờ hững nói, "Nể tình ngươi thay ta giữ gìn thứ đó bấy lâu nay, ta sẽ thành toàn tâm nguyện cho ngươi."

Nói rồi, hắn rút mạnh roi ra.

Máu tươi tuôn trào.

Cơn đau xé da xé thịt khiến mắt nam nhân tối sầm, thân thể co giật từng cơn, chỉ trong chớp mắt đã bị chiếc roi quấn lấy, kéo lê ra ngoài đại điện.

Không còn những tiếng bước chân rầm rập hay tiếng kêu thảm thiết khi nãy nữa.

Chỉ còn lại âm thanh nhai nuốt khô khốc và tiếng nuốt ừng ực khiến người ta tê dại da đầu.

Nam nhân trợn mắt nhìn về phía đó.

Chỉ thấy vô số cương thi khô quắt không biết từ đâu tràn ra, dày đặc như bầy kiến vỡ tổ, tầng tầng lớp lớp, nhiều đến mức rợn người.

Phóng tầm mắt ra xa, chẳng còn ai sống sót.

Biểu cảm trên mặt nam nhân từ kinh ngạc hóa thành kinh hoàng, rồi dần dần ngây dại.

Hắn cảm nhận được một giọt chất lỏng ấm nóng rơi xuống trán mình.

Vươn tay quệt thử—

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!