Hắn nắm lấy tay ta, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn.
Cảm giác ngứa ran như có hàng ngàn con kiến bò lổm ngổm trên da, như có ai đó đang hôn lên tận đầu quả tim ta.
"A Ý," hắn thì thầm, đôi môi khẽ chạm vào ngón tay ta, "bởi vì có nàng, ta mới cảm thấy mình là một con người."
Giọng hắn thật dịu dàng, "Ta không biết yêu là gì, chưa từng có ai dạy ta. Ta không biết nàng có cảm nhận được hay không, nhưng ta thật sự rất yêu nàng…"
Chưa để hắn nói hết lời, ta đã nghiêng người về phía trước, khẽ ngẩng đầu, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Chẳng còn ai trên thế gian này hiểu cách yêu một người hơn hắn.
Tình yêu của hắn quá mãnh liệt, khiến ta không thể làm ngơ.
Có lẽ vì ta cử động quá mạnh, cả hai chúng ta cùng ngã ngửa ra sau, rơi khỏi mái nhà.
Ta hoảng sợ muốn nhìn xuống, nhưng hắn đã kịp thời lấy tay che mắt ta lại.
Tiếng gió bên tai như ngừng hẳn, chỉ còn lại nụ hôn bá đạo của Tiêu lang chiếm trọn mọi giác quan.
Ta đã yêu chàng mất rồi, Tiêu Chương.
Chẳng biết tự bao giờ, tình yêu ấy đã len lỏi vào tim ta, bất ngờ và mãnh liệt đến không thể cưỡng lại.
Đêm trước ngày hắn xuất chinh, ta ngủ vùi trong vòng tay hắn, giấc ngủ thật bình yên và ngọt ngào.
Nhưng khi ta tỉnh dậy thì hắn đã đi rồi.
"Vương thượng sợ phu nhân đau lòng, nên đêm qua đợi phu nhân ngủ say mới lên đường." Thải Nhi thấy ta hớt hải tìm hắn khắp hoàng cung, vừa chạy theo vừa khuyên nhủ, "Phu nhân cẩn thận kẻo mệt đấy ạ."
Phải rồi, hắn luôn dịu dàng và chu đáo như vậy.
Ta vẫn chưa nói với Tiêu Chương rằng ta đang mang thai con của hắn.
Thôi, cứ đợi hắn bình an trở về rồi cho hắn một bất ngờ lớn vậy.
Hắn nhất định sẽ bình an trở về.
Những ngày tháng chờ đợi Tiêu Chương thật buồn tẻ, vị thái y kia cứ vài ngày lại đến bắt mạch cho ta, dặn dò đủ điều.
Hôm nay ta chợt gọi hắn lại. "Hôm trước ngươi nói đã dùng phương pháp trong sách cổ để cứu sống ta, cụ thể là phương pháp gì vậy?"
Nếu chẳng may Tiêu Chương có mệnh hệ gì, biết đâu ta cũng có thể dùng cách ấy.
Vị thái y đó nhìn ta, có vẻ muốn nói lại thôi. "Thần thỉnh cầu phu nhân thứ tội, phương pháp đó không được phép tiết lộ ra ngoài."
Hắn ta đang nói dối.
Ta bước đến trước mặt hắn ta, nhìn chằm chằm vào đôi mắt láo liên đó, từng chữ từng chữ nói: "Nếu ngươi không nói, hôm nay ta sẽ không để ngươi bước ra khỏi vương cung."
Ta đang học theo Tiêu Chương đó, hắn luôn dọa người khác như vậy.
Không biết có phải do ta học giống quá không, vị thái y đó bỗng nhiên quỳ xuống đất, vừa khóc vừa kêu lên: "Thần xin phu nhân thứ tội! Vương thượng đã nói nếu thần tiết lộ cho phu nhân dù chỉ một chữ, cả nhà thần sẽ bị tru di. Thần còn mẹ già tám mươi tuổi, con thơ mới lọt lòng, xin phu nhân tha cho thần!"
Quả nhiên, về khoản hù dọa người khác, vẫn chỉ có Tiêu Chương là lợi hại nhất.
Cuối cùng, hắn ta vẫn không nói ra đã dùng phương pháp gì.
Thấy ta bận tâm vì chuyện này, Thải Nhi nói nàng có cách khiến thái y khai ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!