Chương 25: (Vô Đề)

Thi Mẫn chưa từ bỏ ý định, lại cầm bình sứ, giơ cao lên rồi dùng hết sức ném xuống đất, ngay cả ly trên bàn nàng đều mang ra đập, quay đầu ra ngoài hô to, "Thả ta ra ngoài."

Sau đó nắm lên cây gỗ, để cây kéo ở nơi tay có thể chạm tới, tiếp tục chờ đợi.

Cuối cùng bên ngoài cũng có động tĩnh, nàng áp tai vào cạnh của để lắng nghe, tính toán, vào một người đánh ngất một người, nàng liếc nhìn cây kéo, xin lỗi, nàng không muốn hại tính mạng của người khác, nhưng người không vì mình trời chu đất diệt, vì có thể bảo vệ chính bản thân mình, nàng sẽ bất chấp mọi giá.

Nhưng, nàng lại phải thất vọng, chờ thêm hai khắc nữa [30 phút], cũng chẳng có ai bước vào cửa, chỉ chờ được có một câu từ bên ngoài truyền vào, "Phu nhân có lệnh, bà nói nếu cô nương khỏe như vậy, bữa tối không cần phải ăn, e thẹn yếu đuối mới giống thiếu nữ trong khuê phòng."

Giận. Giang Mị nương muốn nàng đói để không có sức phản kháng? Nằm mơ! Những năm nay sống ở nông thôn cũng không phải uổng phí, nàng có thể nhịn được hai bữa.

Mặt trời ngả về phía Tây, ánh hoàng hôn dần dần len vào trong phòng, kế này không được, lại nghĩ kế khác, nàng thừa dịp ánh sáng mơ hồ , gác cái ghế gãy lên cửa, lại chọn một vị trí thích hợp, chọn mấy mảnh sứ vỡ lớn, trải lên mặt sau của ghế.

Trong đầu Thi Mẫn hiện ra hình ảnh.

Lý Hải Đình bước vào phòng, bị vấp phải cái ghế, té ngã, tay chống đất đứng dậy, đôi tay đè lên trên mảnh sứ, nếu hắn còn sức đi tới bên giường, nàng sẽ bò từ dưới bàn ra, cầm kéo đâm vào giữa lưng hắn, nếu vẫn không thành công... Nàng sẽ, sẽ..., cầm cây gỗ giấu ở dưới chăn bông.

Đợi sau khi bố trí thỏa đáng, nàng khom người, cầm cây kéo, trốn vào dưới đáy bàn.

Thi Mẫn nín thở tập trung suy nghĩ, mặc dù đôi tay đang run, mặc dù kí ức đêm hôm đó vẫn không ngừng hành hạ nàng, nhưng nàng tiếp tục nâng cao tinh thần, tự nói với mình, nàng có thể. di3xn, ddafn,l3, qusy, dd00n.

Chậm rãi hít vào, từ từ thở ra, nàng cố gắng ổn định lại nhịp tim đang không ngừng đập loạn, nàng không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết nhìn chăm chú vào cánh cửa kia, nàng giống như dã thú đang mai phục trong bóng tối, lặng lẽ chờ con mồi trên cửa.

Nàng chờ rất lâu, cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì, nhưng cửa sổ lại bị người bên ngoài khẽ đẩy ra, một bóng đen khỏe mạnh nhảy vào, Thi Mẫn hoảng sợ, cầm cây kéo thật chặt che ở trước ngực, hô hấp càng thêm gấp gáp.

Trời vô cùng tối, chỉ có chút ánh trăng rọi vào trong phòng qua khung cửa sổ, thế nhưng hắn lại kiểm tra bốn phía giống như có thể nhìn thấy mọi thứ.

Nhìn thấy cách bố trí của nàng, hắn cười nhạt, không lâu liền phát hiện Thi Mẫn núp ở dưới gầm bàn .

Hắn cúi người xuống, đẩy cái ghế ở phía cửa ra, muốn đưa tay kéo nàng ra.

Lúc này, nàng giơ cái kéo lên đâm vào đối phương!

Dùng hết sức lực, nàng liều mạng đâm, nhưng người kia giống như đã đoán trước được, trong giây lát đã có phẩn ứng, thân thể hắnnghiêng một cái, thoáng khỏi công kích của nàng, trong phút chốc, liền kéo nàng từ dưới gầm bàn ra.

Thi Mẫn há mồm muốn cắn tay của hắn, đột nhiên, một âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai nàng."Nha đầu, là ta."

Mấy chữ ngắn ngủi, lại khiến nàng ngẩn ra, ngón tay buông ra, cây kéo rơi xuống mặt đất, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ nam nhân đang ở trước mặt này.

Là hắn sao?

Cái người luôn khiến nàng phải nhớ nhưng, nhưng rồi lại cắn răng không cho phép bản thân nhơ tới hắn? Là hắn sao? Là người lưu lại hai chữ, liền muốn nàng tĩnh tâm chờ hắn? Là nam nhân không hề có chút tin tức gì, để nàng nhắc tới hết trăm đến ngàn lần, hơn ngàn ngày nhớ mong?

Không biết bây giờ là tức, là oán, hay là đau lòng, nàng cố sức mở to hai mắt, Nói không ra đè ở ngực là tức, là oán còn là buồn bã, nàng liều chết mở to hai mắt, cắn chặt môi như đang muốn khắc chế điều gì đó.

"Ngươi là ai?"

Hít vào, nàng lui ra sau hai bước.

"Phó Cánh, ta đã trở về." Không cho phép nàng lui lại, hắn dùng sứcmột phát bắt được tay của nàng, để lên trên ngực mình, nơi đó, có một trái tim đang đập mạnh, mỗi một nhịp, đều là niềm vui sướng khi gặp lại.

"Sao ngươi lại tới đây? Lại bị người ta đuổi giết?" Nàng châm chọc, lắc lắc vai, muốn rút tay mình ra.

"Đúng vậy, ở đây nàng có chỉ thêu màu giúp ta khâu vết thương không?" Miệng hắn nhếch lên tinh nghịch, nhưng lòng của nàng đang thắt lại, không có nghe thấy.

Cái gì? Hắn lại bị thương! Nhị nương và đại ca đáng chết kia còn không chịu buông tha? Rốt cuộc hắn còn sống thì đe dọa đến ai..., đáng để bọn họ ngày nhớ đêm mong như vậy.

Pin[dd. lqd]

Lòng hốt hoảng, nàng kiên quyết tay rút trở về, xoay người, vội vàng hấp tấp đi tìm cái đánh lửa trên bàn đá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!