Chương 2: (Vô Đề)

Tháng ba năm sau, trong cuộc tuyển tú, tất cả quan gia khuê nữ đều phải có tên trong danh sách tuyển tú, chẳng qua Mạc phủ cũng không phải là hoàng thân quyền quý, ông bà còn là nông dân, là phụ thân vươn lên, tự mình chịu khó, Mạc phủ mới có vị trí như ngày hôm nay, vì vậy Mạc gia khuê nữ không phải ai ai cũng muốn vào danh sách tuyển tú, chỉ chọn ra một người là được.

Danh tự kia vốn rơi trên đầu đại tỷ Phân Mẫn, trong mấy ngày qua, mẫu thân cũng mời ma ma hướng dẫn quy củ tới, bắt đầu chuẩn bị cho tuyển tú.

Nhưng hôm nay phụ thân trở về phủ, để lộ tin tức.

Hoàng thượng trên triều hỏi: "Nghe nói nhà các ngươi có vị từ mi Quan Âm, có chuyện này không?"

Thì ra là chuyện nàng thí gạo tế bần mỗi tháng, xem bệnh cho người nghèo truyền đi, người hiểu chuyện đặt danh hiệu từ mi Quan Âm cho nàng. Nàng cũng không biết, truyện này làm sao truyền đến tai hoàng thượng? Chuyện này, khiến hoàng thượngkhích lệ phụ thân mấy câu, nói hắn có cách trị gia.

Phụ thân đoán ý hoàng thượng, thế là đổi tên tuổi trên danh sách tuyển tú thành Mạc Thi Mẫm.

Lời này nói ra, nhưng lại rước lấy tiếng khóc lớn của mẫu thân, tức thì chỉ trích phụ thân thiên vị, trong mắt không có mẹ con nàng, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến phu nhân đã qua đời.

Trận gây gổ kia nói thật hay, cha trách mắng mẫu thân, không quản giáo tốt nhi tử, nữ nhi, đường đường là trưởng nữ Mạc đại nhân lại không biết chữ, không có bản lĩnh thêu thùa, cầm kì thư họa không được một cái nào, mắng xong trưởng tỷ mắng đại ca, mắng hắn không có ý đi lên, vô tài vô đức, suốt ngày chỉ biết tửu sắc tài vận, không tri thư đạt lễ, hoàn khố đến đây, Mạc gia há có hy vọng?

Cứ như vậy, làm ầm ỹ cả đêm, thật ra nàng cũng không nguyện ý dính vào truyện như vậy, từ khi mẫu thân qua đời, Giang di nương phù chánh, nàng phải cẩn thận khắp nơi, bo bo giữ mình, chỉ mong mẫu thân sớm làm mai cho mình, sớm thoát khỏi gia đình này.

Nhưng đại tỷ Phân Mẫn kiêu căng tùy hứng, lại có tiếng xấu ngược đãi nô bộc bên ngoài, không ai chịu đưa bà mai tới cửa, đại tỷ một ngày không nghị hôn, mẫu thân liền một ngày không nói chuyện hôn sự của nàng.

Rời nhà chính, đại tỷ chê cười nàng một hồi, nàng giận tái mặt không muốn đáp lại, cúi đầu cùng bà vú bước nhanh trở lại trong phòng, một lòng, bốn bề dậy sóng không chừng.

Nàng muốn vào cung sao?

Đương kim hoàng thượng còn trẻ anh tuấn, bên người chỉ có một thê một thiếp, thân thể hoàng hậu lại có bệnh, lúc này vào cung có thể giành được vị trí tốt, mẫu thân và đại tỷ là nghĩ như vậy.

Mọi người đều muốn đến cái bảo tọa Phượng Loan ấy, nàng lại tình nguyện một đời bình thản, ổn định sống qua ngày.

Bà vú từng oán nàng, rõ ràng có tài có trí, dõi mắt cả Mạc phủ, nào có hài tử nào có triển vọng như nàng, tính tình lại cứ ôn hòa dịu dàng không tranh không giành, một đích trưởng nữ tốt, lại ở trong nhà chịu hết oan ức.

Ai, giành như thế nào?

Không giành thì như thế nào? Cuộc sống chỉ là một cảnh tượng huyền ảo, quay đầu lại đều là vô ích, nàng tình nguyện bình an sống qua ngày, ít tranh chấp một chút, người một nhà hòa thuận vui vẻ, cuộc sống giống như những nhà nghèo khó kia__ mặc dù nàng biết đây là nguyện vọng quá đáng, nhưng… Ai!

Âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, Thi Mẫn nghiêng tai lắng nghe. Đã trễ thế này, là ai vậy? Bà vú sao?

Nghiêng người, nàng nhìn thấy cửa từ từ mở ra, một tên nam tử từ ngoài cửa lẻn vào, tâm đột nhiên cả kinh, nàng ngồi dậy thật nhanh, co đến phía sau đầu giường.

Nghe động tĩnh của nàng, Lý Hải Đình hơi kinh ngạc. Đã trễ thế này, Mạc Thi Mẫn sao còn chưa ngủ?

Hắn tăng nhanh cước bộ đi tới trước giường, một tay vén sa trướng lên muốn nhìn rõ động tĩnh, không ngờ một đạo bóng đen đập tới hắn, hắn hơi nghiêng thân nhưng vẫn tránh không kịp, bả vai bị đập một cái, đến khi đồ rơi xuống đất, hắn mới hiểu rõ, đó là gối sứ.

May mà sức nữ tử không lớn, hắn không bị thương quá nghiêm trọng.

"Mạc tiểu thơ, nàng đừng gấp gáp, là ta, Lý Hải Đình, Hải Đình ngưỡng một tiểu thơ đã lâu, tới cửa cầu hôn lại bị cự tuyệt, không thể không ra hạ sách này, mong tiểu thơ đi theo ta, ngày sau ta nhất định ba môi sáu sính, kiệu hoa đỏ thẫm mang tiểu thơ trở về."

Hắn xoa bả vai đang đau ngồi xuống mép giường, khi tới gần, liền gửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ người nàng truyền tới, run sợ một hồi, không nhịn được đến gần nàng.

"Câm miệng! Nếu ngươi thật có lòng, nhất định có thể dùng thành ý để cảm động trưởng bối trong nhà, sao có thể dùng thủ đoạn bẩn thỉu này."

Thi Mẫn giận dữ mắng, nàng co rụt lại, cả thân thể rúc vào góc giường, hận không có cái động nào đem mình giấu đi. Nàng nghĩ thầm, bà vú thì ở cách vách, nhất định có thể nghe thấy động tĩnh, cũng không biết bà vú đã sớm bị người hạ thuốc, ngủ bất tỉnh nhân sự.

Nghe nàng cất tiếng, Lý Hải Đình nóng lòng, tăng nhanh động tác đá rơi giầy xuống, bổ nhào lên giường, cánh tay chụp tới, ôm lấy người, Thi Mẫn không ngừng giãy giụa, lại đánh không lại khí lực của nam tử.

"Tiểu thơ nhỏ giọng chút, đây là biện pháp bất đắc dĩ, tầm mắt Mạc lão gia cao, xem thường thương gia chúng ta, thật sự không chịu cửa hôn sự này, tại hạ không thể làm gì khác hơn là trước tạo thành sự thật, đợi ván đã đóng thuyền, Mạc lão gia không thể không đồng ý, chỉ mong tiểu thơ giúp Hải Đình lần này, Hải Đình thề, ngày sau nhất định sẽ cẩm y ngọc thực, nâng tiểu thơ trong tay mà yêu thương.

"Nghiêng người, hắn đè nàng dưới thân. Thấy hắn lao tới, Thi Mẫn vô cùng hoảng sợ, liền bất chấp tất cả, kéo cổ họng hét lớn,"Cứu mạng, cứu mạng a…"

Nàng không ngừng đấm đá Lý Hải Đình, nhưng thân hình nàng nhỏ gầy, không kháng cự được thú tính mãnh liệt của hắn, nam nhân cầm cổ tay mảnh khảnh của nàng ép lên trên đầu, nửa người dưới cố định chân nàng, cúi người, ở trên mặt nàng liếm mút, hôn, nàng quay mặt đi chỗ khác kêu cứu, hắn không để ý tới, nụ hôn của hắn từ mặt nàng chuyển dần xuống, một trận đau đớn, cái cổ nhỏ nhắn trắng ngần của nàng đã in lại ấn kí của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!