Chương 19: (Vô Đề)

Đứa bé kia chừng 5, 6 tuổi, quần áo cũ nát, cũng không biết đã bị đói mấy ngày rồi, cánh tay tinh tế của hắn, ôm chặt lấy từ mi Quan Âm đang phát gạo lương, khẩn cấp muốn xông về nhà, cả đầu hắn đều nghĩ đến hình ảnh vui vẻ của muội muội khi húp cháo, ha ha, cũng nở nụ cười, bị thiếu răng của, rách môi.

Lúc này, một khoái mã từ xa phương chạy như bay tới, mắt thấy vó của con ngựa sắp giẫm lên đứa bé kia, tất cả mọi người đều yên lặng, mọi người trơ mắt nhìn hài đồng sắp chết thảm dưới móng ngựa, nhưng không làm được gì cả.

Trong mắt không có khoái mã, Thi Mẫn chỉ nhìn nhìn sự hoảng hốt trong đáy mắt của hài đồng, không suy nghĩ được gì cả, nàng đẩy tiểu Trác tử đang xem bệnh ra, lấy toàn bộ sức lực vọt tới bên cạnh đứa trẻ, ôm lấy hắn, đôi tay của đứa trẻ buông lỏng, hạt gạo trắng xóa rơi đầy đất, hắn ngẩn ra, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Hắn khóc lớn, hắn giãy giụa, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của muội muội, hắn muốn nhặt những hạt gạo rơi trên đất lên , nhưng Thi Mẫn không cho phép, lấy toàn lực ôm chặt hắn, nàng tính lui đến ven đường, nhưng nàng nhanh, tốc độ của ngựa còn nhanh hơn nàng, trong lòng quýnh lên, nàng ném đứa trẻ qua bên cạnh, bà vú thấy thế, vội vàng đỡ lấy đứa trẻ.

Đứa bé tránh được một kiếp, nhưng nàng lại không may mắn như vậy.

Mặc dù nam tử cưỡi ngựa đang ra sức giữ ngựa lại, nhưng móng trước giơ lên, đạp lên bắp chân Thi Mẫn.

Rắc! Nàng nghe thấy tiếng đầu khớp xương cẳng chân của mình bị gãy. Đau... Bà vú không biết nàng gãy xương, cùng người làm nâng nàng dậy.

Hắn ở trên ngựa, nàng dưới ngựa, hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn đưa tay về phía nàng, giọng nói lạnh lùng vang lên."

Cô nương bị thương rồi, ta đưa cô nương đến y quán."

Nàng đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, cau mày, nhưng vẫn ra vẻ trầm tĩnh, nhẹ giọng nói: "Không nhọc công tử phí tâm."

Biểu hiện của nàng làm đáy mắt của hắn hiện thoáng hiện một tia hứng thú, hắn nhìn thoáng qua cái bàn khám bệnh phía sau nàng, cùng với lương thực chưa phát xong, khẽ mỉm cười, hỏi: "Ngươi chính là Mạc Thi Mẫn?"

"Vâng"

"Từ mi Quan Âm cải tử hồi sinh, quả thực không nhọc ta phí tâm.

"Hắn quẳng xuống một câu, cười nhạt, giục ngựa rời đi.l3quyd0n. com Nha đầu tiểu tử trong phủgiận đến quắc mắt, nàng lại đè tức giận của mọi người xuống, nhịn đau, an bài thỏa đáng mọi việc, mới để cho bà vú đưa mình trở về phủ. Chính là hắn! Cái kẻ đả thương người, còn nói không nhọc hắn phí tâm, không nhịn được, Thi Mẫn nhìn chòng chọc Phó Cánh thêm mấy lần."Sao vậy, đột nhiên phát hiện bề ngoài của ta rất đẹp?" Hắn chọc ghẹo nàng.

Nhưng nàng không sao cười được, cứng họng, vẻ mặt khiếp sợ. Khi đó nàng mười bốn tuổi...

Đợi chút, mười bốn tuổi! Kiếp trước kiếp này bọn họ đều gặp nhau vào năm Khang Nguyên ba mươi bảy! Mặc dù cách gặp không giống nhau, nhưng thời gian lại giống nhau, này chứng minh cái gì?

Chứng minh số mạng sẽ không dễ dàng thay đổi, chuyện sẽ phát sinh nhất định sẽ phát sinh? Cho nên nàng sẽ gặp Phó Cánh, sẽ quay về Mạc phủ, nàng sẽ bị Lý Hải Đình...

Không đúng, không phải ca ca đã thay đổi rồi sao?

Hắn không chết vì chết đuối, hắn thuận lợi lớn lên, thậm chí tham gia khoa khảo.

Vậy... Có phải cái chết của ca ca là một sai lầm hay không? Trời cao để cho nàng trọng sinh, là vì để nàng vãn hồi tính mạng của ca ca, mà không phải là thay đổi số mệnh của mình?

Có đạo lý, nếu không, sao ngày nàng trọng sinh cũng là lúc ca ca gặp nạn .

Nàng quả thật trốn không thoát... Quả nhiên có cố gắng nữa đều không có tác dụng, giãy giụa nhiều hơn nữa, nàng đều không thoát được gông xiềng của sinh mạng, số mạng đã sớm trải ra ở chỗ ấy, chờ nàng từ từ, từ từ đi về phía trước.

Sắc mặt trong nháy mắttrắng bệch, kí ức bị lăng nhục quay trở lại, nàng không muốn khóc, nhưng nước mắt lớn chừng hạt đậu vẫn rơi xuống đầy mặt.

Đứa ngốc, khóc cái gì, ngươi sớm đã biết, không phải sao? Ngươi nóng vội như vậy, không phải là biết tuổi thọ của mình không dài, mới vội vã an bài thỏa đáng mọi việc?

Đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ bị lộ đấy, cái loại chuyện trọng sinh này, há có thể rêu rao khắp nơi.

"Sao vậy?" Phó lại nhảy xuống ngựa, cầm tay nàng thì phát hiện lòng bàn tay của nàng rất lạnh, thân thể nho nhỏ đang không ngừng run rẩy."

Nha đầu, ngươi khó chịu chỗ nào?"

Nàng liều mạng cắn chặt cánh môi, liều mạng kiềm chế, nhưng khi nhìn vào mắt của hắn, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia là sự quan tâm nồng đậm, bức tường băng trong lòng nàng hoàn toàn bị sụp đổ.p1nn1_leequyddoon

Không khống chế được nữa, tâm sự chôn giấu nhiều năm tìm được nơi phát tiết, rốt cuộc vẫn ngăn không được.

Thi Mẫn đột nhiên lớn tiếng khóc, khóc đến nỗi tay chân hắn luống cuống. Phó Cánh nóng lòng, cũng bất chấp nam nữ chi phòng, một tay ôm nàng lên lưng ngựa, phóng vội đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!