Nàng chần chờ nhìn sư phụ đóng cửa lại, trên mặt đều là tình cảm quấn quýt, chạy đến cạnh cửa, nàng gọi to vào trong, "Sư phụ, con đưa Phó Công Tử đi một chút, con sẽ xin lỗi Phó Công Tử, người không cần tức giận nữa."
Lăng Trí Thanh không trả lời, Thi Mẫn than thở, xoay người đi tới bên cạnh Phó Cánh.
Được Thi Mẫnnâng đỡ, Phó Cánh chậm rãi đứng dậy, không biết có phải là động tác vừa rồi đụng vào vết thương hay không, sau khi hắn đứng dậy, nửa tựa vào trên người nàng mới có thể đi, Thi Mẫn than thở, nhớ tới hắn chịu một roi thay nàng , chấp nhận, đỡ đi về vườn phía sau.
Trong vòng nhiều cây, ít hoa, mỗi cây đều có số tuổi rồi, có cây phải hai người ôm. Dưới tán cây bày cái bàn đá và một số cái ghế đá, trên mặt bàn còn có bộ cờ vây, đây là nơi Trang Bách Hiên và Mạc Phương Mẫn hay ngồi.
Hai người đến cạnh bàn đá, sau khi Thi Mẫn đỡ Phó Cánh ngồi xuống, cúi đầu nhặt từng viên cờ bỏ vào hộp, trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng.
"Không đau sao?"
Hắn đột nhiên hỏi.
"Đau, tay đau, tim còn đau hơn.
"Nàng chu miệng lên, mở lòng bàn tay ra, nhìn vết đỏ bên trên. Sư phụ trước giờ đều nương tay, lần này hắn đã quyết tâm rời đi. Hoảng sợ, tim nàng hốt hoảng nói không nên lời."Ngươi rõ ràng là thích hợp làm thương nhân, tại sao phải học y?" Hắn dẫn lời, chờ nàng bổ sung thêm.
"Sư phụ hứa ngày nào ta còn học y, hắn sẽ không rời đi, ta không muốn hắn đi, ta muốn hắn ở lại."
Nhưng trước mắt nàng không bị ngu ngốc, không quen không biết, tại sao nàng muốn giữ sư phụ lại cả đời? Sư phụ đã ở bên nàng nhiều năm, nàng nên biết ơn mới đúng.
"Tại sao phải giữ hắn lại?"
Nàng không nói, nhưng trong lòng hiểu, bởi vì nàng ích kỷ, nàng nghĩ giữ chặt lấy sư phụ, cũng nắm chắc cảm giác an toàn của mình.
Kiếp trước, sư phụ rời đi khi nàng được mười lăm tuổi, từ đó không còn ai để có thể dựa vào, nàng ở Mạc phủ chịu khổ nhưng không thể nói với ai, nàng thường tỉnh dậy lúc nửa đêm, mới vừa nhớ tới, không có một ngày yên ổn, sẽ không ai đi sau nàng, nhỏ giọng nói cho nàng biết: nha đầu, không cần phải sợ, không sao.
"Có từng nghĩ, sư phụ của ngươi cũng không phải là cá trong ao, hắn muốn theo đuổi sự nghiệp, muốn hoàn thành ý nguyện của cuộc đời, có lẽ hắn cũng muốn cưới một hiền thê, có lẽ hắn muốn trở thành thần y..."
Thi Mẫn vội la lên: "Ta sẽ giúp hắn , ta sẽ kiếm rất nhiều bạc cho sư phụ mở y quán thứ hai, thứ ba... Thứ một trăm, ta sẽ tìm cô nương tốt nhất để làm nương tử của sư phụ, ta sẽ...
"Giống như với ca ca của ngươi sao? Để cho hắn đọc sách, theo đuổi công danh, kiếm đủ bạc cho hắn mua nhà, giao thiệp với các quan trên, tốt nhất có thể mua một hiền thê cho hắn, sinh hạ rất nhiều đứa bé?"Nha đầu, ngươi là nữ nhân không phải lão yêu gia, ngươi mới mười bốn tuổi không phải bốn mươi tuổi, làm sao ngươi biết là mình có đầy đủ bản lãnh, có thể nắm trong tay cuộc sống của rất nhiều người?"
Một câu nói làm nàng choáng váng đầu óc.
Khống chế? Đó là bởi vì làm như vậy mới an toàn, chỉ cần mọi chuyện thuận theo kế hoạch của nàng, sẽ không có ai phải chết, bọn họ mới có thể tránh tai tránh cướp, mới không chịu oan uổng uất ức, cho đến hồn phách ly tán, mới chợt hiểu ra, là ai sau lưng hãm hại mình.
Là khống chế sao?
Nàng khống chế, áp bức người khác sao? Ngay từ đầu nàng đã làm sai rồi sao?
Mỗi ngày nàng đều muốn thoát khỏi số phận kiếp trước, nàng không làm tiểu thư khuê các, không làm hiền mi Quan Âm, nàng buông thả tính tình của bản thân, không chịu thỏa hiệp, ủy khuất trước người khác, nàng tính kế chạy trốn, chỉ muốn mở ra cho mình một con đường khác hẳn với kiếp trước.
Không nghĩ tới, kết quả là, ngày đêm nàng bị khó khăn kiếp trước, mỗi bước đi, mỗi kế hoạch đều như có bóng ma của kiếp trước.
Thấy nàng dường như đã nghĩ thông suốt, Phó Cánh nói tiếp: " Có lẽ điều ngươi làm cho ca ca ngươi, là chuyện hắn cam tâm tình nguyện, nhưng Lăng sư phụ thì sao? Hắn cam tâm tình nguyện "lưu lại
"sao? Lẽ nào cuộc đời này của hắn có như vậy, chờ ngươi kiếm thật nhiều tiền để mở y quán cho hắn? Chẳng lẽ hắn không muốn làm nên tên tuổi bằng chính sức lực của mình ư?"
"Nha đầu, ngươi có từng nghĩ qua, hắn thà tự mình đi tìm kiếm sở dục của bản thân, mà không phải là chờ người ngoài ban cho?
Nếu như ngươi vì nỗi sợ hãi, bất an của bản thân, mà lợi dụng lòng thương hại của Lăng sư phó đới với ngươi, như vậy rất quá đáng, bởi vì hắn chẳng nợ ngươi cái gì, hắn không có nghĩa vụ chôn cuộc sống của hắn bên cạnh ngươi, nếu như ngươi không lợi dụng hắn, mà là kính trọng, sùng ái hắn, thì hãy làm một chuyện, đó là buông hắn ra."
Thi Mẫn ngẩn ra, ngửa mặt lên, bình tĩnh nhìn hắn, bên trong đôi mắt đen sâu hun hút kia lộ rõ sự thông tuệ, mỗi câu của anh ta đều làm người ta cảm thấy chán ghét, nhưng đều là sự thật.
Những lời kia như gõ vào đáy lòng nàng, đánh tan sự cố chấp, cúi đầu xuống… Nhưng những giọt nước mắt kiêu ngạo không chịu rơi xuống, đong đầy trong mắt nàng.
Hắn không nói một câu, chờ nàng khóc đủ, hắn di chuyển tay phải, nhặt những viên cờ trên bàn lên, vốn tưởng phải bày lên hoàn chỉnh, nhưng nàng cũng không để hắn đợi quá lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!