Chương 13: (Vô Đề)

Nàng hỏi: "Người nào phái các ngươi tới? Là Vương hoàng hậu, hay là Vương Thừa Tướng?"

"Không cần hỏi nhiều, Hoàng Phủ Tĩnh ở đâu, giao người ra đây, có thể tha chết cho ngươi."

Mẫu thân nhẹ nhàng cười, trong âm thanh mang theo một tia bất đắc dĩ."Không đuổi tận giết tuyệt, không phải là tác phong của Vương thị."

Sát thủ bức mình, kề thanh đao lên cổ mẫu thân, cả giận nói: "Nói nhanh một chút, ngươi giấu Hoàng Phủ Tĩnh ở nơi nào?"

"Nếu như các ngươi muốn báo cáo kết quả, thì mau giết ta đi, ta đã phái người ra ngoài, rất nhanh sẽ mời Hoàng Thượng tới đây."

Âm thanh của nàng bình tĩnh thong dong, giống như gác ở trên cổ mình chính là khăn choàng êm ái, mà không phải vũ khí giết người sắc bén.

"Hoàng Phủ Tĩnh đã bị đưa vào trong cung?"

Trong lời nói của sát thủ xuất hiện một tia căng thẳng.

Sau một khắc, hắn nghe thấy âm thanh tuốt đao ra khỏi vỏ, sau đó là tiếng mẫu thân kêu đau đớn, cái âm thanh bị đè thấp và đau đớn kia, trong lòng hắn biết rõ, mẫu thân đè nén là vì không muốn hắn nghe thấy.

Nàng sợ hắn nghẹn ngào nức nở, sợ hắn bị kẻ địch phát hiện.

Nhưng hắn che miệng, nghiêm túc lắng nghe, hắn nghe thấy tiếng nói của mẫu thân càng lúc càng nhẹ, cho đến khi không thể nghe được gì nữa...

Kế tiếp, tiếng lật đồ hỗn loạn, sát thủ kiểm tra toàn bộ, lấy đi tất cả Kim Ngân châu báu, bọn họ dùng dao găm phá hư tất cả những đồ tốt trong phòng, nhằm tạo ra hiện trường giả bị cường đạo tấn công.

Hắn co rúm người lại, tự cảnh cáo mình, không cho phép run, hắn nắm chặt quả đấm, nhét tay vào trong miệng, không cho phép mình phát ra bất cứ âm thanh gì, hắn sớm đã bị dọa cho sợ, lại không ngừng tự nói với mình phải dũng cảm, không ngừng lừa gạt mình hắn không sợ hãi.

Hắn khi đó, tựa như... Giống như Mạc Thi Mẫn tối nay.

Trong cặp mắt đen nhánh câu hồn người kia thoáng qua tia âm ngoan.

Sáng sớm, nương theo mấy tiếng gà gáy, mùi hoa nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ tán vào trong phòng.

Thi Mẫn tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt vẫn còn đang lim dim buồn ngủ, xoa bóp cánh tay đau nhức, duỗi cái lưng mỏi hai cái, quay đầu xem nam tử trên giường một cái, tới gần, bàn tay nhỏ bé mềm nhũn che ở trán của hắn , dò thử nhiệt độ.

Không tệ, cư nhiên không có phát sốt, người này đại khái không phải là mèo chín mạng đầu thai chuyển thế, thì cũng là nợ nhiều thì chơi liều, bi thương nhiều nên nhịn đau.

Lau mặt qua loa, súc miệng với muối tinh khiết, đi ra phòng khách nhỏ bên ngoài, tỳ nữ thiếp thân Hỉ muội bưng đồ ăn sáng tới, nàng vội vã ăn vài miếng, liền căn dặn chuyện chăm sóc hắn.

"Đưa bát nữa tới đây, thuận tiện nấu một nồi cháo thịt, thịt phải cắt nhỏ, nấu với lửa nhỏ , thời gian phải theo đúng yêu cầu của ta, tùy thời cho người ta đưa vào."

"Vâng"

Hỉ muội lặng lẽ nhìn một cái trong phòng, là chuẩn bị cho vị gia kia sao, hôm qua, nàng bị Cữu phu nhân đuổi ra ngoài, nếu không nàng thật muốn vào xem một chút, là nhân vật phương nào, có thể vào ở trong phòng cô nương.

"Nói Trương thúc đưa Cữu phu nhân đi vườn quýt một chuyến, chờ bọn hắn trở lại, tới gặp ta."

Nàng phải sớm xác định những cây quýt trong vườn kia có dùng được hay không, nếu có thể, với những quả nhỏ trước mắt, trước chế tạo vài cái nồi lớn, mua một đống hũ để đựng tương quất, đúng rồi, còn phải tìm chế dược sư trong Từ đường đến, hỏi một chút biện pháp gia công trần bì .

"Vâng"

"Thuốc trị thương trong nhà không đủ, bảo Lý bá đi đến Từ đường một chuyến, nếu như gặp Lăng sư phụ lời nói, thì mời hắn về luôn.

Đúng rồi, để Lý bá đi một chuyến đến ngõ nhỏ Cẩu Tử tìm Trang sư phụ, hỏi cho rõ, lúc nào thì Trang sư phụ và thiếu gia về nhà, ách... Cứ nói trong nhà bận, không ai nuôi gà nuôi vịt dọn cứt trâu, dù sao từ nhà cách Kinh Thành không xa, lui tới chỉ hơn canh giờ, nếu không có chuyện gì khác, chờ ngày có yết bản sai người đi xem là được.

"Đáy lòng nàng biết rõ, ca ca vô cùng coi trọng kết quả kì thi lần này, hắn gấp rút muốn vượt qua thành tựu của phụ thân, để an ủi linh hồn của mẫu thân. Nhưng nàng không muốn lưng ca ca đeo áp lực lớn như vậy, giả sử bọn họ về đến nhà, có nhiều việc để quan tâm như vậy, bao nhiêu đó cũng đủ để rời đi lực chú ý của họ."Nếu như thiếu gia quyết định xem yết bảng xong mới trở về thì sao?

"Hỉ muội xin chỉ thị. Nàng trầm ngâm giây lát, trả lời,"Vậy đừng để thiếu gia phải lo lắng về bạc, thừa dịp mấy ngày nay nhàn hạ ở trong phòng buồn bực, đi chung quanh với Trang sư phụ một chút, nghe nói trong kinh thành có rất nhiều chuyện vui, để thiếu gia giúp ta chọn vài đồ chơi mới mẻ mang về, nếu không tìm được thứ hợp ý ta , ta sẽ không đồng ý."

"Nói cho cùng, cô nương chính là lo lắng thiếu gia bận tâm đến kết quả thi toàn quốc, muốn tìm chút chuyện cho thiếu gia làm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!