"Phương Mẫn thì sao?"
"Thiếu gia cũng đột nhiên biến thành một đại nhân nhỏ, nói chuyện, kiến thức đều không giống trước."
"Trải qua một lần sinh tử, có ai không thay đổi?"
Vân nương thở dài.
"Đúng là vậy, cô nương suốt ngày vui đùa sau khi phu nhân bị hại, hoàn toàn thay đổi, ban ngày, nàng dũng cảm kiên cường, có chủ ý hơn người, nhưng buổi tối thường kéo chăn rơi lệ, thiếu gia nhìn thấy rất đau lòng, thề phải thi Trạng Nguyên, làm quan to hơn lão gia, bảo vệ không để muội muội bị khi dễ.
"Là tử vong khiến Thi Mẫn lớn nhanh hơn? Nhìn gò má nhỏ của cô nương , Vân nương rất đau lòng."Mợ, giúp con thắp mấy cây nến đi, ta sợ không thấy rõ, vạn nhất khâu sai, ngày sau trên người hắn đông một khối, tây một cục, thật là có lỗi với vị đại ca xinh đẹp như mĩ nữ này rồi.
"Nói chuyện vô lại, nhưng xuống tay lại cực kỳ chăm chú. Vân nương bật cười, rõ ràng là quan tâm, là cẩn thận, lại muốn dùng cái giọng điệu lạnh nhạt bàng quang đó, làm người ta hiểu lầm nàng không để bụng, nha đầu này..."Biết.
"Vân nương đi ra ngoài, tìm tới mấy cây nến, thuận tay mang vải bông nhỏ bà vú đã hong khô vào, nàng mang cái bàn tới gần giường để Thi Mẫn nhìn rõ hơn. Nhìn thành quả, nàng lại khâu vết thương khác, vốn định nói giỡn"Mợ, vá xong cho hắn, công phu may vá của con lại thêm một tầng rồi."
Nhưng chưa kịp lên tiếng, nàng phát hiện nam tử đã tỉnh, hai con ngươi đen nhánh nhìn nàng chăm chú, không hề chớp mắt.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Nghi ngờ, hắn có bất tỉnh không? Không xác định, có lẽ là mơ mơ hồ hồ, nhưng chắc chắn hắn đã nghe thấy lời của nàng, muốn thuê hoa trên bả vai của hắn.
"Có đau hay không?"
Thi Mẫn nhìn mặt của hắn, đôi lông mày đậm, kéo dài lên trên tóc mai, mặc dù bị thương, nhưng ánh mắt vẫn có hồn, ngũ quan thanh tú, phong thần tuấn lãng, là một mỹ nam tử, nếu như thay trang phục màu trắng, nhất định một vị thư sinh nhu nhược, công tử dịu dàng.
Đáng tiếc, Thi Mẫn nhìn thấy cơ bắp, vết thương chồng chất của hắn trước, sau mới thấy ngũ quan, cho nên... Thật xin lỗi, vào trước là chủ, nàng không cách nào tưởng tượng hắn là công tử yếu đuối, mà thiên về sát thủ nhiều hơn.
Hắn lắc đầu, phủ nhận những cơn đau co rút.
Thi Mẫn nở nụ cười ngọt ngào, mê hoặc mắt hắn.
Nàng nhỏ giọng nói: "Cậy mạnh." Sau đó ác ý giơ giơ châm dài, đến gần mắt hắn, động tác lại trở nên ưu nhã, nàng nhấc thịt của hắn lên, đâm vào, xuyên qua, sau đó nhìn trộm một vẻ mặt của hắn.
Long mày hắn nhăn lại thế kia, còn nói không đau?
Ha ha!
Tăng nhanh động tác, đau dài không bằng đau ngắn, nàng xử lý vết thương rất nhanhmà ánh mắt nóng rực của hắn vẫn không rời khỏi người nàng.
Thi Mẫn bị nhìn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, cố ý coi thường, nhưng cảm giác nóng rực lan tràn khắp mặt, thậm chí khi đang xử lý vết thương thì ngón tay khẽ phát run, cầm kim không tốt.
Giận, người nọ sao vậy, không còn sức cầm đao, sẽ dùng ánh mắt thay cho lưỡi dao à! Tức giận, nàng cất giọng nói.
"Mợ."
"Làm sao rồi?" Vân nương đang chỉnh sửa vải bông quay đầu lại.
"Người đi phòng bếp cầm giúp con cây côn."
"Cầm côn làm gì?
"Kim thêu dùng để chữa thương nàng ta chưa từng nghe thấy, bây giờ côn cũng có công dụng sao, Lăng sư phụ dạy Thi Mẫn y thuật gì vậy? Vân nương không hiểu ra sao, đến gần bên giường, mới phát hiện bệnh nhân đã tỉnh lại."Gõ cho hắn bất tỉnh."
"Con dang chữa bệnh hay hại người vậy?" Vân nương oán giận mắng, không để ý nàng.
Thi Mẫn phồng má, trừng mắt nhìn hắn, ngang ngạnh, đánh chết không nhìn hắn, mặc kệ hắn muốn nhìn nơi nào thì nhìn nơi đó, không quan tâm đường may có đẹp hay không, nàng nhanh chóng khâu vết thương, lại dùng rượu lau một lần, dùng vải bông nhỏ bao lại.
Vết thương đụng phải rượu sẽ rất đau, sao nàng có thể không biết? Nhưng người kia không thốt một tiếng, gắng ra vẻ hảo hán, được! Nàng ác độc lau mấy lần vết thương bị tên bắn trên vai hắn, đến khi hắn đau đến sắc mặt trắng bệch, mới thả cho hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!