"Ha ha ha..."
Vi đã tính trước cho nên Hạ Thiên không nhanh không châm mở miệng nói: "Tư Mã tiếu thư muốn gặp ta... Phải chăng là để nhìn xem liệu rắng ta có yếu đuối, bất tài và hèn nhát như một con chuột trong truyền thuyết hay không, đúng không?"
"Ngươi còn muốn biết nhiều hơn... Ta biết rõ ràng khi đến hỏi cưới ngươi thì ta chỉ có một con đường chết, vậy thì tại sao ta vẫn muốn làm như vậy?"
Tư Mã Lan có hơi ngạc nhiên, sự khinh thường ẩn chứa trong đôi mắt xinh đẹp cũng đã được bớt đi một chút: "Tại sao?"
Hạ Thiên nén cười, nghiêm nghị đứng lên: "Tìm đường sống trong chỗ chết!
*Thay vì cứ ở lại trong hoàng cung kéo dài một chút hơi tàn, giống như một con lợn trong chưồng được nông dân cho ăn, sinh mệnh không phải do mình tự làm chủ, vậy thì tại sao. †a không đi ra khỏi hoàng cung và tìm kiếm một cơ hội sống sót?"
"Không có tự do, thà chết đi còn hơn!"
Trong ánh mắt của Tư Mã Lan lóe lên một tia dị sắc: "Không có tự do, thà chết đi còn hơn... Nói hay lãm!"
"Cho nên, tất cả đều năm trong kế hoạch của ngươi?" "Đúng"
Phải thẳng thần thì mới có hy vọng rằng sẽ có được sự tín nhiệm của mỹ nhân này.
Chỉ có như vậy thì canh bạc đánh cược nhân sinh này mới có hy vọng giành chiến thẳng.
Bây giờ.
Sự khinh miệt trong đôi mắt của Tư Mã Lan càng lúc càng ít đi: "Đêm qua, thánh chỉ tứ hôn đã được đưa đến phủ Tả Thừa tướng, ngay lúc đó, phụ thân ta muốn kháng hôn nhưng lại bị ta ngăn cản, ngươi đoán xem vì sao ta lại làm như vậy?"
"Ha ha ha..."
Hạ Thiên trí tuệ vững vàng, cười nhạt một tiếng: "Bởi v, kháng chỉ chỉ là hạ sách cuối cùng!"
"Ngươi có một cách tốt hơn để không phải trở thành tân nương của ta!"
Dáng vẻ kinh sợ của Tư Mã Lan cũng tất xinh đẹp... Đôi mắt kiên định, nàng trợn mắt há hốc miệng, môi anh đào nhỏ
nhắn hơi hé mở, có thể nhét vừa hai quả trứng cút
Theo như đồn đại ở Đế Đô, Cửu Hoàng tử là một con mọt sách không hiểu nhân tình thế sựt
Bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không phải như vậy! Mà càng giống đại trí nhược ngu hơn!
Một lát sau.
Tư Mã Lan giật mình tỉnh lại, nàng khế cần đôi môi đỏ mọng, mang theo tâm trạng phức tạp hỏi hân: "Ngươi cho răng đó phương pháp là gì?"
Hạ Thiên nhìn chằm chẵm vào đôi mắt thông minh của nàng: "Chiến lược chần chừ kéo dài, kéo dài cho đến khi ta. chết đi!"
"Ngươi cho rắng ta không thể sống sót để đến đất phong saol"
"Hay là cho dù ta có thể sống sót để đến đất phong thì ở trước mặt đại quân Thiên Lang rất hung ác, ta cũng chỉ là một con cừu non mặc cho người khác tùy ý chém giết, sống cũng không được bao lâu!"
"Chí cần ta chết đi, ngươi sẽ khôi phục lại sự tự do, nói không chừng... Nhờ vào đó mà ngươi còn có thế thoát khỏi thông gia chính trị của Tư Mã gia, có thể tự lựa chọn một cuộc sống mà mình mong muốn."
Hắn có thuật đọc tâm sao?
"Tại sao ngươi biết được tâm tư của ta?"
"Ha ha ha..."
Hạ Thiên cười một cách phóng khoáng ngông nghênh: *Ta đã đọc qua những văn thơ mà ngươi viết, tư tưởng thoải mái, từng câu từng chữ đều ẩn giấu khao khát sự tự do ở bên trong"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!