Chương 71: Đóng phim (hạ)

Phiên ngoại của dơi già và mèo đen.

Ra khỏi rừng rậm, ánh mặt trời chói chang trải khắp nơi nơi, tiểu trấn tỉnh giấc, âm thanh từ mọi ngõ ngách dần dần vang lên. Oregon và Ansbach về nhà tắm rửa, quấn quýt uống hết hai túi máu mới dung dăng dắt nhau ra ngoài dùng điểm tâm.

Huyết tộc cấp cao sống nhờ vào máu nhưng không kiêng thức ăn. Oregon rất mê ăn, chỉ cần điều kiện cho phép, y tuyệt đối không bỏ bữa nào. Vì sống ở Anh quá lâu nên yêu cầu về mùi vị thức ăn của y giảm đi đáng kể. Hai người vẫn theo thói quen ghé thăm quán ăn ngay cạnh giáo đường.

Bánh mì vẫn rất tơi xốp, rất thơm ngọt, sữa vẫn rất tinh khiết, rất tươi mới.

Oregon vừa uống cà phê vừa cùng ông chủ quán ăn trau đồi khả năng diễn xuất. Hai người chẳng ai có nhiều kinh nghiệm nhưng lại diễn thuyết còn hay hơn cả diễn viên kỳ cựu vào nghề mấy chục năm. Một nói đỉnh cao của diễn xuất là ngoài mặt vô cảm nhưng dùng ánh mắt để thể hiện vui buồn hờn giận. Một bảo khí thế là vũ khí để đạt được thắng lợi tuyệt đối. Kẻ không cần dùng bất cứ lời thọai nào cả, chỉ cần ra mặt là có thể khiến đối thủ khuất phục mới là ảnh đế chân chính.

Hai người càng nói càng hăng, chỉ hận sao gặp nhau quá muộn màng. Nếu không nhờ đoàn phim chính thức khai máy, sợ rằng ông chủ sẽ bị Ansbach mặt đen như đít nồi dìm chết trong sữa tươi.

Bộ phim này có tên "Hiểm tượng huyễn sinh".

Nam nữ chính là một đôi tình nhân bị chia cắt, ba năm sau gặp lại ở tiểu trấn tại nước Anh, lửa tình bùng cháy khiến hai người quyết định cùng nhau nghỉ mát tại đây. Nhưng trấn nhỏ này có một luật cấm là tuyệt đối không được bước vào khu rừng giáp với thị trấn. Nữ chính là nhà thám hiểm nên khăng khăng muốn đến đó tìm hiểu.

Đêm đầu tiên, họ bị lạc đường trong rừng, nữ chính rơi xuống hố, nam chính dùng hết sức lực ba bò chín trâu mới kéo được cô lên, hai người trước khi trời sáng vội quay về tiểu trấn, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng từ sau khi mặt trời mọc, thái độ của người dân trong trấn trở nên vô cùng quái gở. Có người sợ hãi né tránh, có người nhìn họ đầy vẻ hằn học, có người lại cười trên nỗi đau của kẻ khác.

Hai người muốn rời khỏi tiểu trấn nhưng phát hiện đường ra đã biến mất, điện thoại, internet toàn bộ không có tín hiệu. Nữ chính vô cùng hoang mang lo lắng.

Đêm thứ hai, nữ chính giật mình tỉnh dậy giữa khuya, một mình vác rìu vào rừng. Nam chính theo sau, tận mắt chứng kiến người yêu đứng ngay vị trí hôm qua rơi xuống chém bay đầu mình. Nam chính hoảng hồn chạy về tiểu trấn gõ cửa từng nhà nhưng không ai trả lời. Khó khăn lắm trời mới sáng, người dân lần lượt ra khỏi nhà, trấn nhỏ trở lại bình thường. Điều ngược ngạo là những ánh mắt khó chịu, căm ghét đều biến mất, tất cả mọi người nhiệt tình ấm áp như lần đầu họ mới đến.

Nam chính chạy đến cửa trấn, phát hiện đường ra đã xuất hiện lại. Anh ta gọi cho cảnh sát, cảnh sát lập tức đến ngay, rồi họ cùng nhau đến nơi nữ chính tự sát hôm qua nhưng không tìm được bất cứ thứ gì. Cảnh sát điều tra người dân trong trấn, tất cả đều bảo chưa từng gặp cô gái nào, thậm chí trên sổ đăng ký của khách sạn cũng chỉ có tên một người. Nữ chính dường như bốc hơi khỏi thế gian, ngoài ký ức của nam chính, cô dường như chưa từng tồn tại ở bất cứ đâu.

Đến đêm thứ ba, nam chính quyết định vác rìu quay lại nơi nữ chính tự sát để điều tra. Sau khi đến nơi, nam chính bất thình lình bị trúng đạn, mà hung thủ lại là gã cảnh sát ban sáng. Vào thời điểm mấu chốt, nữ chính xuất hiện cứu anh ta, hai người cùng nhau bỏ chạy nhưng có chạy thế nào cũng không thoát ra khỏi khu rừng được. Lúc cảnh sát sắp đuổi kịp hai người, nam chính lờ mờ nghe tiếng ai đó nói với mình: Chỉ cần anh ta chết, nữ chính có thể sống sót.

Nữ chính đột nhiên trượt chân té nhào, hai người lăn lông lốc xuống dốc đồi. Sau lưng họ, cảnh sát chợt nhảy bổ ra và từng bước từng bước tới gần.

Trời sáng. Người dân trong trấn đều ra khỏi nhà, im lặng trao đổi với nhau bằng ánh mắt rồi cùng đi vào rừng. Họ nhìn thấy dưới một cái hố, đôi nam nữ nọ đã tựa vào nhau mà chết.

Ngày hôm nay phải quay cảnh nam nữ chính gặp lại, Oregon diễn một người dân trong trấn. Người này sẽ cùng ăn sáng với nữ chính trong quán, bất ngờ nhìn thấy nhau bèn mỉm cười chào hỏi.

Đạo diễn đang giải thích nội dung, thân là nhân vật quần chúng sẽ lên hình, Oregon may mắn được nghe ké.

Một phiên dịch viên đứng cạnh thuật lại cho y.

Oregon sau khi hiểu rõ nội dung thì nhịn không được hỏi: "Một đôi tình nhân lại bị lạc mất nhau ở trạm xe lửa à, đúng là đang đóng phim viễn tưởng."

Phiên dịch nhỏ giọng giải thích: "Đang mùa xuân vận mà."

Oregon hỏi: "Lẽ nào trong mùa xuân vận tín hiệu điện thoại cũng nghẽn mạch?"

Phiên dịch đáp: "Vì điện thoại của nữ chính bị lấy mất."

Oregon lại hỏi: "Điện thoại công cộng không xài được à?"

Phiên dịch đáp: "Túi của nữ chính bị trộm mất, di động, ví tiền, vé xe đều không còn."

Oregon: "Trong trạm xe lửa không có loa phát thanh sao?"

Phiên dịch: "…" Í?

Oregon tiếp tục nói: "Dù nữ chính không nhớ số của nam chính đi chăng nữa, bộ hai người họ không kết bạn trên Facebook hay Twitter sao?"

Phiên dịch: "…" Ặc.

"Coi như không xài mạng xã hội đi, chẳng lẽ nhà đối phương ở đâu cũng không biết?"

"Cứ xem như không biết nhà nhau đi, chẳng lẽ không có một người bạn chung nào ư?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!