Chương 70: Đóng phim (trung)

Phiên ngoại của dơi già và mèo đen.

Trong trường hợp ứng cử viên sáng giá nhất không chịu tham gia thử vai, đạo diễn đành chọn ba người khác vào vòng cuối, bao gồm Oregon, ông chủ quán ăn và một diễn viên hạng ba từ bên ngoài đến. Giám khảo vòng này có đạo diễn chính, nhà sản xuất, biên kịch, đạo diễn phụ trách tuyển diễn viên và nam nữ chính.

Đạo diễn phụ trách tuyển chọn giao kịch bản cho ba người rồi cổ vũ: "Đừng lo lắng, lần lượt từng người thử vai. Ngoài vai này ra, chúng tôi còn cần vài người để quay mặt và lưng, dù không được vai này vẫn được lên hình."

Oregon hớn hở nói: "Tôi có thể diễn nhiều vai."

Ông chủ quán ăn, diễn viên hạng ba: "…" Giành miếng cơm sao trắng trợn vậy? Còn để người khác vét tí đồ thừa không hả?

Đạo diễn tuyển vai cười ha ha rồi nhanh chóng trở về vị trí, trong lòng nơm nớp sợ rằng còn trù trừ thì mặt sẽ gắn thêm một "tấm huân chương" chưa biết chừng.

Đạo diễn thong thả nhấp một ngụm nước, "Ai trước?"

"Tôi!" Oregon nhiệt tình giơ tay ngay. Y dám khẳng định với diễn xuất của mình, tuyệt đối không thể nào…

"Người tiếp theo." Đạo diễn mặt mày vô cảm cắt ngang màn biểu diễn của Oregon.

Oregon khựng lại, nhìn ông ta bằng ánh mắt không dám tin, "Tôi diễn không hay sao?"

Đạo diễn đáp: "Chúng tôi không phải đang quay kịch nói." Vẻ mặt, biểu cảm còn khoa trương hơn được không?

Biên kịch nói: "Cũng không phải phim ngôn tình."

Nam chính nói: "Không phải phim tình cảm bi lụy."

Nữ chính nói: "Không cần hát."

Oregon: "…"

Nhà sản xuất đành phải an ủi: "Không sao, với điều kiện của cậu tuyệt đối đủ sức lên hình."

Oregon vực dậy, cố vớt vát: "Thế tôi sửa lại nhé?"

Đạo diễn nói: "Xem người kế tiếp trước đã."

Oregon vừa gặm kịch bản vừa ngoan ngoãn ngồi chờ, Ansbach im lặng ngồi cạnh nắm tay an ủi. Anh nhìn ông chủ quán ăn bước ra chuẩn bị diễn, sầm mặt nhe răng nanh ra, "Tôi ra tay hay em ra tay?"

Oregon nói: "Không được! Mấy chuyện thắng không vinh quang kiểu này không thể làm."

Ansbach hắc hắc cười lạnh và vuốt ve vành mắt của mình.

Nửa tiếng sau, Oregon ngồi bệt ngoài cửa giáo đường than ngắn thở dài.

"Anh nói xem giờ đi lột da thằng oắt diễn viên quèn kia còn kịp không?"

Y dùng ánh mắt ai oán nhìn cậu diễn viên hạng ba kia gia nhập đoàn phim, kịch bản trong tay bị gặm nát bươm.

Ansbach nói: "Sau đó nơi này sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát vì xảy ra án mạng, giáo hội than phiền với Lawrence, Lawrence báo cáo với tôi, tôi sẽ xử lý em." Ngừng một chút, anh nói tiếp bằng giọng mong đợi: "Em thử đi."

Oregon nói: "Nghe có vẻ chẳng hay ho gì."

Ansbach hỏi: "Không phải lãng mạn lắm sao?"

"Lãng mạn chỗ nào? Giáo hội than phiền, Timothy rúc vào lòng Lawrence thủ thỉ: "Hai người họ hư quá, ấy trút giận giùm người ta đi" sao? Hay là khi Lawrence đến báo cáo, hai người dắt nhau vào nhà hàng cao cấp có piano du dương, trang trí thêm một vòng nến hình trái tim."

Mới nghĩ tới đó, Ansbach đã thấy nổi da gà, "Chắc trong mấy ngày tới tôi không bao giờ muốn gặp Lawrence quá."

Oregon nói: "Biết đâu lại có chuyện hay ho như thế này?" Lãnh địa đúng là càng nhiều càng tốt nha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!