Chương 5: Bão táp (trung)

Mối uy hiếp từ địa ngục.

Từ ngày Leslie trở thành người thay mặt cho tộc trưởng, địa vị của Ventrue ở huyết tộc được nâng cao lên hẳn. Không phải bởi những gia tộc khác thổi phồng mà do chính họ tự nguyện gánh vác đủ loại trách nhiệm như hòa giải, cứu trợ, liên lạc…

Dẫu sao cũng là miễn phí, các nhà khác đương nhiên không phản đối.

Vì vậy khi gặp thành viên của Ventrue ở đây, Oregon không ngạc nhiên chút nào.

Anh đổi sang chiếc áo khoác lam đậm, thắt lại khăn lụa ca rô quanh cổ, trước khi xuất phát còn cầm theo chiếc mũ cùng màu với bộ quần áo đang mặc.

Macewen nói: "Chiếc khăn này hợp với ngài lắm."

Oregon chợt ngừng bước như vừa nghĩ tới gì đó, sau đó quay lại mỉm cười với gã và nói: "Vợ tôi cũng từng bảo thế." Dứt lời, không chờ đối phương kịp có phản ứng gì, anh đã sải bước bỏ đi.

Macewen sốc nặng.

Ông chủ của gã mà lại có vợ!

Vợ của ông chủ còn bảo khăn hợp với ông chủ!

Mèo chả phải chỉ biết kêu meo meo thôi sao?

Lẽ nào vợ của ông chủ không phải là mèo?!

Cuộc họp được cử hành trên bãi đất trống trong rừng rậm.

Đuốc được cắm trên những gốc cây khô, dưới đất đốt một đống lửa, các huyết tộc thứ bậc cao dựa theo thân phận và phe phái chia nhau ngồi trên ghế gỗ xếp thành ba nhóm riêng biệt, Mật đảng, Ma đảng và đảng Trung lập.

Các huyết tộc cấp thấp cầm rượu nho qua qua lại lại thoăn thoắt như con thoi.

Bọn chúng khom lưng cúi đầu, chỉ dám trộm quan sát các vị khách quý qua khóe mắt xem họ có nhu cầu gì không.

Oregon khịt mũi, mùi máu và rượu lan tỏa từ nào chai nào ly hòa quyện vào nhau, ngửi thấy có vẻ ngây ngấy, khiến anh nhớ đến máu của người da trắng.

Anh cụt hứng hẳn.

Một huyết tộc đời thứ bảy đến gần xin lấy thư mời.

Oregon giao thư mời cho gã.

"Ngài ấy là khách của tôi." Winston đang ngồi ở vị trí chính giữa trong hàng ghế trên của Mật đảng, thấy anh tới thì đứng dậy, nhưng còn chưa kịp nhúc nhích đã bị gã huyết tộc bên cạnh kéo lại.

Oregon ngẩng đầu lên, tình cờ ánh nhìn của hai người giao nhau.

Đối phương khẽ run lên, ngờ vực và cảnh giác hiện sâu trong mắt gã.

"Edwin." Winston lúng túng rụt tay lại, nhỏ giọng bảo: "Em là người chủ trì hội nghị lần này."

Ánh mắt của Edwin trở về với Winston, người yêu mà khó khăn lắm gã mới "bỏ vào túi" được, sự lạnh lẽo trong mắt thoáng chốc biến mất, chỉ còn lại quyến luyến, dịu dàng, gã buông tay mà như không nỡ, "Ừ. Cố lên."

Winston thở phào nhẹ nhõm.

Cậu hơi sợ nhỡ không may Edwin đột nhiên lên cơn, Malkavian chưa bao giờ phải cân nhắc tình hình trước khi lên cơn.

Oregon cũng rất biết điều, không cần chờ đối phương gọi đến đã tự động ngồi vào vị trí còn trống trong Mật đảng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!