Cuộc chiến vinh quang của đội nghiệp dư.
Quentyn nhìn tên huyết tộc ban nãy còn vênh váo, giờ đây cụp đuôi và lén so sánh với mình. Bản thân gã dám đối mặt với boss bự của huyết tộc lại vẫn giữ được phong độ, trong lòng thầm tự ca ngợi, nhưng ngoài mặt cố giữ vẻ nghiêm túc, thản nhiên nói: "Xưa nay bọn tôi luôn dùng lý lẽ để khiến người phải tin phục."
Lúc đánh không lại thì dùng lý lẽ để khiến người khác tin phục – Cả vú lấp miệng em.
Lúc nói không lại thì dùng tình cảm để khiến người khác mềm lòng – Mặt dày mày dạn.
Ansbach cười cười và nói: "Vậy xin cho hỏi, ta làm gián điệp hai mang để được cái gì?" Để khó xử cả hai đầu?
Quentyn trả lời với vẻ mặt nghiêm túc: "Ngài là Malkavian mà."
Oregon cùng những huyết tộc khác: "…" Tự dưng bị gã thuyết phục thật luôn.
Nụ cười của Ansbach lạnh hẳn, một lúc sau mới nói: "Lý do hay lắm."
Tí nữa là quên, giáo hội còn chiêu thứ ba. Nếu dùng tình và lý đều không được sẽ thẳng tay gán cho người khác tội danh mơ hồ.
Chuyện này nhất định do huyết tộc gây ra.
Tại sao ư?
Đối phương là huyết tộc, còn cần lý do nào khác à?
Thánh chiến năm xưa chẳng phải cũng vì vậy mà bắt đầu sao? Bao năm trôi qua, giờ đã biến thành cục diện anh có lý của anh, tôi có lý của tôi, nhưng tới nước này là chẳng buồn nói gì mà chụp mũ luôn rồi.
Nhìn nụ cười của Ansbach, Quentyn cảm thấy hơi lạnh người, đang chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến khốc liệt thì nghe anh nói: "Hôm nay tới đây thôi."
Đội huyết tộc và giáo hội đều ngẩng lên nhìn anh.
Ansbach nói: "Các ngươi còn muốn đá thêm trận nữa à?"
Tất cả cầu thủ đồng loạt lắc đầu.
Ansbach cúi đầu nhìn Oregon, "Xem xong thấy thỏa mãn không?"
Oregon hỏi lại: "Ý anh là xem bóng hay xem đánh nhau?" Đá bóng thì không hề có yếu tố kỹ thuật. Đánh nhau thì chẳng chịu lăn xả vào nhau thật. Xem cái nào cũng chỉ như gãi ngứa, mà còn gãi chẳng trúng chỗ ngứa.
Ansbach mỉm cười, "Xem hài kịch."
Huyết tộc và giáo hội cùng nhau biến sắc.
Oregon nhoẻn miệng đáp: "Cũng tàm tạm." Dù sao cũng phải cổ vũ họ một tí chứ, chê hoài đâu có được. Y "nhân hậu" nghĩ.
"Vậy chúc ngủ ngon."
Ansbach ôm Oregon mỉm cười đi ra khỏi sân bóng, hoàn toàn chẳng thèm để ý để vẻ mặt khó coi của đám người giáo hội và huyết tộc.
"Thế thôi à?" Đến khi sân bóng khuất khỏi tầm mắt, Oregon không nhịn được bèn hỏi.
Ansbach đáp: "Không thì sao?"
Oregon ngờ vực liếc anh một cái.
Ansbach nói: "Em muốn xem đá bóng, giờ không có trận đấu nên tôi tổ chức một trận cho em xem."
Oregon nói: "Mai mà anh mua cả đội Roma chắc tôi cũng không thấy lạ đâu."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!